Trẫm muốn đãi lại bằng cách ân-hậu, Xét trong họ hàng Nhà Chúa, không ai được hiền như ông, vả, ông lại là ngành trưởng, cái việc nối giòng tế-tự trẫm vẫn để dành cho ông.
Quận Côn tâu:
— Thần vốn là kẻ ươn-hèn, tính lại ưa sự điềm-tĩnh, chẳng may gặp lúc vận nhà suy-bĩ, thần đã cam phận bỏ đi, định lưu ở đó rồi kiếm một nơi chùa-chiền mà sống cho hết tuổi thừa. May nhờ hoàng-thượng sẵn có mưu-mô thần-thánh, xoay lại vận hội trời đất, nạn của nhà nước lại yên, thần lại được thấy bóng mặt trời, hoàng-thượng lại nghĩ đến tiên-tổ nhà thần mà không nỡ tuyệt thần, thần xin về triều chờ đợi mệnh-lệnh. Nặn-đúc cho thần kiếp này, đều là ơn của bề trên.
Hoàng-thượng khen phải và hỏi:
— Thế thì đã chọn nơi nào để đóng quân ngựa hay chưa?
Quận Côn tâu:
— Tòa Lượng-phủ[1] còn có thể che mưa che gió, thần xin ở đấy.
- ▲ Phủ của thế-tử họ Trịnh.