rồi, biết rằng tình-thế không thê ngăn cấm liền bảo tả-hữu:
— Nếu muốn ở phủ, thì là lại được làm Chúa, cũng như vẫn không trừ được quận Thụy... Cái ổ đã vỡ đó, kẻ kia đi thì kẻ này lại, thật là dơ bẩn con mắt người ta. Tiếc rằng trong lúc Tây-sơn mới đi, không kịp cho nó mớ lửa cho rảnh!
Hôm sau, vua sai triều-thần bàn việc sách-phong quận Côn. Ý vua chỉ muốn phong làm quốc-công mà cho nhiều lộc mà thôi. Triều-thần thấy quận Côn cầm quân, ở phủ, chắc y không chịu ngồi xuông. Vả lại, coi cái thế của thiên-hạ xu-hướng, tưởng sự nên cho y khỏi to lớn cũng là việc khó. Bởi vậy, có người xin vua rằng:
— Nhà Chúa khi Văn-tổ[1] bắt đầu được phong, là chức Tiết-chế thủy-bộ chư-doanh bình-chương quân-quốc trọng-sự, và tước quốc-công. Bây giờ xin theo lệ đó mới là có sở-cứ.
Vua bèn sai đem quốc-sử ban xuống tra xét, nhưng bắt bớt đi hai chữ « tiết-chế ». Triều-thần vẫn còn phân-vân chưa dám quyết-định.
- ▲ Tức là Trịnh-Kiểm.