Chợt có tin báo Liễn trung-hầu Đinh Tích-Nhưỡng vâng sắc hoàng-thượng đã tới. Nhưỡng có ba nghìn quân bộ, nói thặng lên làm ba vạn và ba trăm chiếc thuyền đóng ở Bát-tràng, hiệu quân gọi là Đông-giang. Người nước nghe thấy thanh-thế của Nhưỡng đua nhau đi theo.
Lúc ấy, Nhưỡng đem vài trăm khinh-kỵ vào thành, thái-độ dương-dương tự đắc, có vẻ khinh cả thiên-hạ.
Vua thấy Nhưỡng đến vừa gặp quận Côn, sợ Nhưỡng có ý bất-bình, mới sai đưa vào ra mắt, úy-lạo cực-kỳ ôn-tồn. Nhưỡng cũng ân-cần bày tỏ tấm lòng trung-ái của mình. Vua bảo Nhưỡng:
— Nhà ngươi nay đã đến đây, nên đem hết quân vào thành để giữ kinh-sư.
Nhưỡng lạy tạ xin ra.
Vua lại nhủ Nhưỡng hãy ra sân triều để cùng các quan bàn việc.
Các quan đem lệ cũ ở quốc-sử ra nói với Nhưỡng. Nhưỡng hỏi:
— Tôi là quan võ không biết văn-học. Chẳng hay hoàng-thượng đãi Nhà Chúa như thế, là hậu hay bạc?