Tây-sơn đi nẻo đường bộ cũng vừa về đến dinh Vĩnh. Nghe tin Chỉnh được thoát nạn và trốn vào đó, Quang-Bình giật mình mà rằng:
— Thằng chết lại khéo tìm được đường sống. Thật giống con quỉ dạ-soa, (?) rêu-rễu ám-ảnh, cắt không thể đứt.
Nhưng lúc Chỉnh vào ra mắt, Bình vẫn vỗ-về yên-ủi cực-kỳ ôn-tồn. Chỉnh xin theo Bình cùng về, Bình nói:
— Nay quận Thạc, quận Liễn vẫn chưa trừ xong, nước An-nam phi ông không ai trị nổi. Ông hãy ở đây mới được.
Rồi Bình liền chia các thứ súng đồng, súng sắt cùng những khí-giới đồ-đạc bắt được ở Bắc-hà, sai người đưa đến Động-hải cho Chỉnh.
Chỉnh chối không nhận.
Bình lại đem tặng Chỉnh hai chục lạng vàng và để một trăm tên lính hộ-vệ cho Chỉnh. Chỉnh nghĩ để lính cũng chẳng dùng được, bèn nhận số vàng, giả lại số lính và nói:
— Để tôi xin mộ thổ-dân mà dùng. Nếu như sức tôi không thể mộ được, sẽ xin đưa thư cáo cấp, rồi bấy giờ ông nên sai tướng sai quân giúp tôi.