Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/276

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 274 —

— Việc lớn hỏng mất. Nếu không phải hạng người có tài như vua Thiếu-Khang hay ông Thần-Mỹ nhà Hạ thì không thể nào cứu vớt lại được. Ta không tự lượng sức mình, chót đã làm Chúa, ngươi quá trung thành chót đã giúp ta, nay quân giặc Chỉnh kéo ra, thanh-thế mạnh lắm... Tục-ngữ có nói: « cưỡi hổ không thể xuống được », muốn cho được việc, phi ngươi không xong.

Bồng bèn phong Tế làm chức Thanh-hoa trấn-thủ, đem quân chống nhau với Chỉnh.

Tế bất-đắc-dĩ phải xin vâng mệnh, nhưng mỗi khi nghe nói tên Chỉnh, Tế đã mất cả hồn vía. Sau khi lĩnh chức, Tế còn trùng-trình hai ngày chưa chịu trẩy quân. Bồng phải sai người đến giục, Tế mới chịu đi. Vừa đi tới làng Bình-vọng, thì có tin báo Chỉnh đã sang sông Thanh-quyết. Tế giật mình nói:

— Trừ phi đức Đổng-thiên-vương ra đời, ai còn có thể đối-địch với hắn? Quận Liễn, quận Thạc thật là trí-cơ. Tiếc rằng mình là một người đọc sách biết chữ, lại không bằng bọn võ-biền! Bây giờ nghĩ lại đã muộn mất rồi!

Tức thì Tế sai thu quân sang bến Thanh-trì. Không kịp vào ra mắt Bồng, Tế chạy