Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/334

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 332 —

« Ngày trước dùng Chỉnh, tức là « nhốt hổ gậm giường »; ngày nay để Duệ, ấy là nuôi ong tay áo. Xin kíp phát quân ra Bắc, trước hết giết Duệ ở Nghệ-an, rồi sau bắt Chỉnh ở Thăng-long. Giẹp loạn định nước ở một chuyến này!.. Cơ-hội không nên bỏ lỡ... »

Nhưng mà lúc ấy Thượng-công và Chúa Tây-sơn còn đương xích-mích, cuộc binh-tranh giữa hai anh em vẫn chưa kết-liễu. Đối với Thượng-công, việc nội-biến ở biên-thùy phía nam, còn cần-thiết hơn việc Bắc-hà. Bởi vậy, Thượng-công không muốn ra Bắc, chỉ sai người ra giục Nhậm, kéo quân ra Nghệ-an bắt Duệ. Chứa lương điểm quân chia đi đóng các nơi hiểm-yếu, rồi sẽ viết thư hỏi Chỉnh về tội thông-mưu với Duệ, xem Chỉnh trả lời ra sao. Nếu Chỉnh còn chịu nói giọng thoái-thác, thì nên để đó sau này sẽ liệu, chưa nên đánh vội. Bằng Chỉnh ra mặt chống lại, thì lấy sự đó làm cớ, cứ việc mà tiến quân ra.

Nhậm vâng mệnh tự lĩnh đại-quân gấp đường kíp đi, một ngày một đêm đến dinh Kỳ-hoa, thì Duệ không còn ở đó.

Số là mùa đông năm ngoái khi Chỉnh đem quân ra Bắc, Thượng-công sợ có biến khác