phép họ được tự-liệu lấy. Hân-quận-công già nua thật-thà không dự mưu đó, cũng được tha cho tội chết, nhưng phải cách chức làm tên thường-dân.
Lệnh đó ban xuống, Khê-trung-hầu, Khắc-Tuân đều uống thuốc độc tự-tử.
Bộ-hạ Khắc-Tuân có Nguyễn Quốc-Chấn cũng vì tội lây với thày, phải ghép vào án tử-hình. Lúc sắp bị chém, Quốc-Chấn quát lớn:
— Trời không có mắt, trào không có quan, để cho Quốc-Chấn mắc oan.
Rồi Quốc-Chấn bảo người thân-thuộc để bút và giấy vào tay áo mình và nói:
— Sống đã không thể thân oan, chết phải kiện ở âm-phủ.
Nghe thấy câu đó, ai cũng thương-xót cảm-động.
Sau khi xử xong các án, Tông vẫn bị giam ở Tam-gian-đường, đêm ngày có người coi sóc. Những sự ăn uống, thảy đều không được tự-do. Các người gia thần không ai được ra vào thăm hỏi. Phe đảng của Tông mỗi người trốn đi mỗi nơi.
Từ đó vây cánh Thị-Huệ càng mạnh. Các