nước. Đất ấy không thể để cho người ta chiếm mãi. Trẫm muốn sai sứ vào trong Phú xuân để bàn việc đó với Bắc-bình-vương, các ngươi chọn xem người nào có thể đi được.
Trương Đăng-Quĩ thưa:
— Nguyễn Đình-Giản, Phạm Đình Dư đều là những người ngay-thẳng có thể gánh nổi việc đó.
Phan Lê Phiên nói:
— Giản, cứng thẳng có thừa, nhưng mà mềm-mỏng không đủ. Dư, bàn nói tuy nghiêm, nhưng xét việc hơi chậm. Bắc-bình-vương là người rất quyệt, hay dùng trí thuật lung-lạc người khác. Trong lúc bàn-luận, khi nén xuống khi lại nâng lên, người ta không biết đường nào mà dò Thần e sai hai người ấy tranh-biện với Bắc bình-vương, sẽ làm hỏng mất việc nước.
Đình-thần bèn cử người khác. Luôn trong mấy hôm vẫn không cử được người nào. Chỉnh bèn xin sai Trần Công-Sán.
Hoàng-thượng vừa ý và nói:
— Được đấy!