Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/40

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 38 —

Sử-trung đáp:

— Quan-lớn không nên nói quá, nhà Chúa không phải người thường.

Lân càng nổi giận đùng đùng mà rằng:

— Mày đem Chúa để dọa tao chăng? Chúa là cái gì?

Dứt lời, Lân tuốt thanh gươm phăm-phăm nhằm cổ Sử-trung mà chém. Sử-trung chết dãy đành đạch không kêu được một tiếng.

Tức-thì Lân sai đóng chặt cửa dinh, trong không được ra, ngoài không được vào, y muốn làm cho tiêu tan cái thây Sử-trung. Ngọc-Lan nghe chuyện sợ quá, lập-tức bảo một ả thị-nữ chui qua lỗ cống chạy về phủ Chúa cáo cấp,

Sâm nghe tin báo giận lắm, liền sai thị-thần đốc toán lính canh đi bắt Lân.

Quân lính tới nơi, Lân vẫn vác gươm đứng ở trước cửa, và dọa:

— Đứa nào muốn chết thì cứ vào đây?

Toán lính chờn-vờn, không ai dám đến gần Lân. Thị-thần lại phải cho người về báo; Sâm sai quận Huy đem quân bổ vây, bắt Lân về phủ giao cho các quan nghị tội. Đình-thần đều nói tội giết sứ giả phải nên bêu đầu.