Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/41

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 39 —

Thị-Huệ nghe tin, ra trước mặt Sâm khóc lóc xin chết thay em.

Sâm bất-đắc dĩ phải tha cho Lân tội chết và giảm xuống tội phát-lưu.

Tuy Sâm rất giận Lân, nhưng vẫn nâng giấc Thị-Huệ như thường. Sở-dĩ Thị Huệ được vậy, một phần về vẻ xinh đẹp và ngón nũng-nịu của nàng, một phần nữa, cũng vì nàng đã có công đẻ được ra Cán. Lúc ấy Sâm vì ghét Tông, nên càng quí Cán. Sâm càng yêu Cán bao nhiêu, càng chiều Thị-Huệ bấy nhiêu.

Cán rất thông-minh, lúc nhỏ cũng khỏe-mạnh, nhưng càng lớn tiên-thiên càng bạc-nhược, không lúc nào trong mình hết sài: bụng to, rốn lồi, da nhợt, gân xanh, chân tay gầy như cẳng cà. Sâm đã sai người tìm các danh-y ở khắp tứ-xứ để chữa cho Cán. Người nào đã vào bốc thuốc trong phủ, cũng được thăng-thưởng: Nguyễn Thực từ chức Huấn-đạo được lên đến chức Tiến-triều, Chu Nghĩa Long là tên khách buôn được làm Điển-binh, lại phong-hầu nữa. Thuốc thang tốn-kém kể có trăm vạn, nhưng điều-trị hết năm ấy sang năm khác vẫn vô-hiệu.