Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/460

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 458 —

Hoàng-thượng tiễn đến giữa núi Bảo-lộc và dặn hai người:

— « Bốn phương chuyên đối », đó là chức-sự của kẻ sứ-thần. Nhà nước còn mất, công việc nên chăng, quan-hệ ở chuyến đi này. Các ngươi nên tùy cơ ứng-biến cho khéo. Những sự uẩn-súc mọi ngày, nay đem mà thi-thố ra. Ba tấc lưỡi cũng là kinh-luân, việc từ-lệnh không thể thôi được. Các ngươi đều phải cố gắng cho vừa lòng trẫm.

Hai người lạy tạ rồi đi, Đản nói riêng với Án:

— Bọn ta tiếng là bồi-thần, thật ra cũng giống như kẻ vong-mệnh, ra đi đã không có ai đưa đón, trên đường lại bị nhiều sự ngăn-trở, đồi núi gập ghềnh, leo-trèo vất-vải. Nếu như chưa tới đất Tàu, quân giặc đã đuổi kịp rồi, thì thật là sự dở-dang, rất đáng lo-ngại. Nếu đi đã gần tới dinh của Đốc-bộ, thì ta không sợ gì nữa.

Án nói:

— Nếu như lòng trời còn giúp xã-tắc, chắc sẽ không có sự đó, việc gì mà phải lo xa? Chỉ nghĩ từ khi nước ta có nước đến giờ, vẫn thường đi lại đất Tàu, các đời sáng-nghiệp