mưu-mô của bọn quân-sĩ nói nhỏ với Chiếu-lĩnh bá, con Viêm Quận-công và khuyên Chiếu-lĩnh nhập bọn với họ để hớt lấy công, Chiếu-lĩnh cũng lấy làm phải. Bật-Trực bèn tự làm người manh-mối giữa Chiếu-lĩnh với bọn quân-sĩ, vì thế mới đến dự cuộc với họ.
Khi ấy Bật-Trực xin bàn, mọi người đều để ý nghe. Bật-Trực nói tiếp:
— Việc này quan-hệ rất lớn. Nên nhờ quốc-cữu tâu với Thánh-mẫu, xin lĩnh chỉ-ý Thánh-mẫu mà làm. Giả-sử Quận Huy có biết, mình còn nắm được mật-lệnh làm cớ, tỏ rằng mình vẫn làm việc minh-bạch. Như thế mới là vạn-toàn.
Chư-quân vốn không cần chỉ Thánh-mẫu, nhưng vì đã có người của quốc-cữu dự hội, khước đi sợ sẽ lộ chuyện, vả lại, lời của Bật-Trực nghe cũng có lý, họ bèn cắt người theo chân Bật-Trực đến ra mắt Quận Viêm.
Trước khi chư-quân chưa tới, Chiếu-lĩnh đã đem ý định của mình nói sẵn với cha.
Quận Viêm vốn là một người tầm-thường, nghe thấy chuyện đó, sợ lắm, liền nói:
— Lính-tráng là bọn thô ỗ, khinh xuất,