Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1011

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
4 : 21
4 : 37
ĐA-NI-ÊN

ngọn chấm đến trời, và khắp đất đều xem thấy, 21 lá thì đẹp và trái thì sai, có đủ cho mọi loài ăn, các thú đồng ở dưới bóng nó, các loài chim trời làm ổ trên nhành nó, 22 hỡi vua, ấy là chính mình vua, vua đã trở nên lớn và mạnh, sự cao-cả của vua tăng-thêm và thấu đến trời, quyền-thế vua đến đầu-cùng đất.

23 Song đến đều vua thấy một đấng thánh canh-giữ từ trời mà xuống, và nói rằng: Hãy đốn cây và hủy-phá đi; song, hãy để lại gốc của rễ nó trong đất, rồi hãy buộc nó bằng một dây xích sắt và đồng ở giữa đám cỏ xanh trong đồng ruộng, cho nó bị nhuần-thấm bởi sương-móc trên trời; và cho người có phần với các thú đồng, cho đến khi đã trải qua trên người bảy kỳ. 24 Hỡi vua, nầy là lời giải, và nầy là mạng-định của Đấng Rất Cao, đã đến trên vua, chúa tôi: 25 Người ta sẽ đuổi vua ra khỏi giữa loài người, và chỗ-ở vua sẽ ở giữa những thú-vật trong đồng. Vua sẽ bị buộc phải ăn cỏ như bò, và sẽ được thấm-nhuần sương-móc trên trời; bảy kỳ sẽ trải qua trên vua, cho đến khi vua nhận-biết rằng Đấng Rất Cao cai-trị trong nước loài người, và Ngài muốn ban cho ai tùy ý. 26 Còn như đã truyền rằng chừa lại gốc của rễ cây đó, tức là khi nào vua đã nhận-biết các từng trời cầm quyền, thì nước vua chắc sẽ thuộc về vua. 27 Vậy nên, hỡi vua, xin hãy nghe lời tôi khuyên vua: hãy lấy sự công-bình mà chuộc tội-lỗi, hãy thương-xót những kẻ nghèo-khó để chuộc những đều gian-ác mình. Như vậy sự bình-an vua còn có thể lâu dài hơn nữa.

28 Hết thảy những sự đó đều đến cho vua Nê-bu-cát-nết-sa. 29 Khi khỏi mười hai tháng, vua đi dạo trong hoàng-cung Ba-by-lôn, 30 thì cất tiếng mà nói rằng: Đây chẳng phải là Ba-by-lôn lớn mà ta đã dựng, bởi quyền cao-cả ta, để làm đế-đô ta, và làm sự vinh-hiển oai-nghi của ta sao? 31 Lời chưa ra khỏi miệng vua, thì có tiếng từ trên trời xuống rằng: Hỡi vua Nê-bu-cát-nết-sa, đã báo cho ngươi biết rằng: Ngôi nước đã lìa khỏi ngươi. 32 Ngươi sẽ bị đuổi khỏi giữa loài người, sẽ ở với thú đồng; sẻ bị buộc phải ăn cỏ như bò, rồi bảy kỳ sẽ trải qua trên ngươi, cho đến khi ngươi nhận-biết rằng Đấng Rất Cao cai-trị trong nước của loài người, và Ngài muốn ban cho ai tùy ý. 33 Trong chính giờ đó, lời nói ấy đã ứng-nghiệm cho vua Nê-bu-cát-nết-sa, vua bị đuổi khỏi giữa loài người; ăn cỏ như bò; thân-thể vua phải thấm-nhuần sương-móc trên trời, cho đến tóc vua cũng mọc như lông chim ưng, móng vua thì giống như móng loài chim-chóc.

34 Đến cuối-cùng những ngày đó, ta đây, Nê-bu-cát-nết-sa, ngước mắt lên trời, trí-khôn đã phục lại cho ta, và ta xưng-tạ Đấng Rất Cao. Ta bèn ngợi-khen và làm sáng danh Đấng sống đời đời, uy-quyền Ngài là uy-quyền còn mãi mãi, nước Ngài từ đời nọ đến đời kia. 35 Hết thảy dân-cư trên đất thảy đều cầm như là không có; Ngài làm theo ý mình trong cơ-binh trên trời, và ở giữa cư-dân trên đất; chẳng ai có thể cản tay Ngài và hỏi rằng: Ngài làm chi vậy?

36 Trong lúc đó, trí-khôn phục lại cho ta, ta lại được sự vinh-hiển của ngôi nước ta, sự oai-nghi chói-sáng trở lại cho ta; những nghị-viên và đại-thần ta lại chầu ta. Ta lại được lập lên trên ngôi nước, và sự uy-nghi quyền-thế ta càng thêm.

37 Bây giờ, ta, Nê-bu-cát-nết-sa, ngợi-khen, tôn-vinh, và làm cả sáng Vua trên trời; mọi công-việc Ngài đều chơn-thật, các đường-lối Ngài đều công-bình; và kẻ nào bước đi kiêu-ngạo, Ngài có thể hạ nó xuống.

— 999 —