Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1138

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
7 : 14
8 : 9
MÁC

14 Bấy giờ, Ngài lại kêu đoàn dân mà phán rằng: Các ngươi ai nấy hãy nghe ta và hiểu: 15 Chẳng sự gì từ ngoài người vào trong có thể làm dơ-dáy người được; nhưng sự gì từ trong người ra, đó là sự làm dơ-dáy người.[1] 17 Khi Ngài vào trong nhà, cách xa đoàn dân rồi, môn-đồ hỏi Ngài về lời thí-dụ ấy. 18 Ngài phán rằng: Vậy chớ các ngươi cũng không có trí-khôn sao? Chưa hiểu chẳng có sự gì ở ngoài vào trong người mà làm dơ-dáy người được sao? 19 Vả, sự đó không vào lòng người, nhưng vào bụng, rồi bị bỏ ra nơi kín-đáo, như vậy làm cho mọi đồ-ăn được sạch. 20 Vậy, Ngài phán: Hễ sự gì từ người ra, đó là sự làm dơ-dáy người! 21 Vì thật là tự trong, tự lòng người mà ra những ác-tưởng, sự dâm-dục, trộm-cướp, giết người, 22 tà-dâm, tham-lam, hung-ác, gian-dối, hoang-đàng, con mắt ganh-đố, lộng-ngôn, kiêu-ngạo, điên-cuồng. 23 Hết thảy những đều xấu ấy ra từ trong lòng thì làm cho dơ-dáy người.

Người đờn-bà Ca-na-an

24 Đoạn, Ngài từ đó đi đến bờ-cõi thành Ty-rơ và thành Si-đôn. Ngài vào một cái nhà, không muốn cho ai biết mình, song không thể ẩn được. 25 Vì có một người đờn-bà, con gái người bị tà-ma ám, đã nghe nói về Ngài, tức thì vào gieo mình dưới chơn Ngài. 26 Đờn-bà ấy là người Gờ-réc, dân Sy-rô-phê-ni-xi. Người xin Ngài đuổi quỉ ra khỏi con gái mình. 27 Đức Chúa Jêsus phán cùng người rằng: Hãy để con-cái ăn no-nê trước đã; vì không lẽ lấy bánh của con-cái quăng cho chó. 28 Song người đáp lại rằng: Lạy Chúa, hẳn vậy rồi; nhưng mà chó dưới bàn ăn mấy miếng bánh vụn của con-cái. 29 Ngài bèn phán: Hãy đi, vì lời ấy, quỉ đã ra khỏi con gái ngươi rồi. 30 Khi người trở về nhà, thấy đứa trẻ nằm trên giường, và quỉ đã bị đuổi khỏi.

Người điếc

31 Đức Chúa Jêsus lìa bờ-cõi thành Ty-rơ, qua thành Si-đôn và trải địa-phận Đê-ca-bô-lơ, đến biển Ga-li-lê. 32 Người ta đem một người điếc và ngọng đến cùng Ngài, xin Ngài đặt tay trên người. 33 Ngài đem riêng người ra, cách xa đám đông, rồi để ngón tay vào lỗ tai người, và thấm nước miếng xúc lưỡi người. 34 Đoạn, Ngài ngửa mặt lên trời, thở ra mà phán cùng người rằng: Ép-pha-ta! nghĩa là: Hãy mở ra! 35 Tức thì tai được mở ra, lưỡi được thong-thả, người nói rõ-ràng. 36 Đức Chúa Jêsus cấm chúng chớ nói đều đó cùng ai; song Ngài càng cấm, người ta lại càng nói đến nữa. 37 Chúng lại lấy làm lạ quá đỗi, mà rằng: Ngài làm mọi việc được tốt-lành: khiến kẻ điếc nghe, kẻ câm nói vậy!

Chúa hóa bánh ra nhiều, lần thứ hai

81 Những ngày đó, lại có một đoàn dân đông theo Đức Chúa Jêsus. Vì chúng không có chi ăn, nên Ngài kêu các môn-đồ mà phán rằng: 2 Ta thương-xót đoàn dân nầy: vì đã ba ngày nay, không rời-bỏ ta, và chẳng có gì ăn. 3 Nếu ta truyền cho nhịn đói trở về nơi họ ở, dọc đàng chắc sẽ kém sức, vì có mấy người đã đến từ nơi xa. 4 Môn-đồ thưa rằng: Có thể kiếm bánh đâu được trong đồng vắng nầy cho chúng ăn no ư? 5 Ngài hỏi: Các ngươi có bao nhiêu bánh? Thưa: Có bảy cái. 6 Ngài bèn biểu đoàn dân ngồi xuống đất; đoạn lấy bảy cái bánh, tạ ơn, rồi bẻ ra trao cho môn-đồ để phân-phát, thì môn-đồ phân-phát cho đoàn dân. 7 Môn-đồ cũng có mấy con cá nhỏ; Đức Chúa Jêsus tạ ơn rồi, cũng khiến đem phân-phát như vậy. 8 Ai nấy ăn no-nê; rồi người ta thâu được bảy giỏ những miếng thừa. 9 Vả, những


  1. Câu 16: Nếu ai có tai mà nghe, hãy nghe! Câu nầy không có trong các bản cũ nhứt.
— 50 —