Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1258

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
21 : 31
22 : 15
CÔNG-VỤ CÁC SỨ-ĐỒ

bắt Phao-lô, kéo ra khỏi đền-thờ, tức thì các cửa đều đóng lại.

31 Chúng đương tìm phương giết người, thì tiếng đồn đến quan quản-cơ rằng cả thành Giê-ru-sa-lem đều xôn-xao. 32 Người lập-tức bắt quân-lính và cai-đội kéo đến nơi chúng. Vừa thấy quản-cơ và quân-lính thì chúng thôi, không đánh Phao-lô nữa. 33 Quản-cơ bèn tới gần, bắt người rồi truyền lấy hai cái xích xích lại; đoạn, hỏi người là ai, và đã làm việc gì. 34 Trong đoàn dân, kẻ reo lên thể nầy, người la lên thể khác; nhơn sự rối-loạn, người không biết được chắc, nên dạy điệu về đồn. 35 Lúc Phao-lô bước lên thềm, quân-lính phải khiêng người đi, bởi cớ đoàn dân hung-bạo lắm. 36 Vì có đám dân theo sau đông mà kêu rằng: Hãy giết đi!

37 Lúc Phao-lô vào đồn, thì nói với quản-cơ rằng: Tôi có phép nói với ông đôi đều chăng? Quản-cơ trả lời rằng: Ngươi biết nói tiếng Gờ-réc sao? 38 Vậy thì ngươi hẳn chẳng phải là người Ê-díp-tô kia, ngày trước đã gây loạn, kéo bốn ngàn kẻ cướp vào nơi đồng vắng hay sao? 39 Phao-lô trả lời rằng: Tôi là người Giu-đa, vốn ở thành Tạt-sơ, công-dân của một thành trong xứ Si-li-si tức là thành có danh-tiếng; xin hãy cho phép tôi nói với chúng-dân. 40 Được phép rồi, Phao-lô đứng trên thềm, giơ tay ra dấu cho dân. Đâu đó yên-lặng, người bèn nói tiếng Hê-bơ-rơ mà rằng:

Lời Phao-lô giảng cho người Giu-đa

221 Hỡi các anh các cha, hãy nghe đều tôi đương nói với để binh-vực mình. 2 Khi chúng nghe người nói tiếng Hê-bơ-rơ, thì càng chăm-chỉ bội phần. Người bèn nói rằng: 3 Tôi là người Giu-đa, sanh tại thành Tạt-sơ, trong xứ Si-li-si, nhưng nuôi tại đây, trong thành nầy, học nơi chơn Ga-ma-li-ên, đúng theo trong luật-pháp của tổ-phụ chúng ta. Vốn tôi đầy lòng sốt-sắng vì Đức Chúa Trời, cũng như các ngươi hôm nay vậy. 4 Tôi từng bắt-bớ phe nầy cho đến chết, bất kỳ đờn-ông đờn-bà, đều xiềng lại và bỏ tù: 5 về đều đó, thầy cả thượng-phẩm cùng cả hội-đồng trưởng-lão đều làm chứng cho tôi; vì bởi những người đó mà tôi nhận được các thơ gởi cho anh em thành Đa-mách, là nơi tôi toan đi, đặng bắt trói những người ở đó dẫn về thành Giê-ru-sa-lem để xử phạt.

6 Vả, lúc tôi đương đi đường, gần đến thành Đa-mách, độ ban trưa, thình-lình có ánh sáng lớn, từ trên trời giáng xuống, soi sáng chung-quanh mình tôi. 7 Tôi té xuống đất, và nghe có tiếng phán cùng tôi rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, làm sao ngươi bắt-bớ ta? 8 Tôi trả lời rằng: Lạy Chúa, Chúa là ai? Ngài phán: Ta là Jêsus ở Na-xa-rét mà ngươi đương bắt-bớ đây. 9 Những kẻ đi với tôi thấy ánh sáng rõ-ràng, nhưng chẳng nghe tiếng của Đấng phán cùng tôi. 10 Tôi bèn thưa: Lạy Chúa, tôi phải làm chi? Chúa đáp rằng: Hãy chờ dậy; đi đến thành Đa-mách, ở đó người ta sẽ nói mọi đều đã truyền cho ngươi làm. 11 Bởi cớ sự chói-lói của ánh sáng đó, thì tôi chẳng thấy được, nên những kẻ cùng đi nắm tay dắt tôi đến thành Đa-mách.

12 Tên A-na-nia kia, là người nhơn-đức theo luật-pháp, được các người Giu-đa trú tại Đa-mách đều làm chứng tốt, có đến tìm tôi; 13 người đứng trước mặt tôi mà nói rằng: Hỡi Sau-lơ, anh tôi, hãy sáng mắt lại. Liền một lúc, tôi được sáng mắt, và xem thấy A-na-nia. 14 Đoạn, người nói với tôi rằng: Đức Chúa Trời của tổ-phụ chúng ta đã định cho anh được biết ý-muốn Chúa, được thấy Đấng Công-bình và nghe lời nói từ miệng Ngài. 15 Vì anh sẽ làm chứng

— 170 —