Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1259

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
22 : 16
23 : 9
CÔNG-VỤ CÁC SỨ-ĐỒ

cho Ngài trước mặt mọi người, về những việc anh đã thấy và nghe. 16 Bây giờ, anh còn trễ-nải làm chi? Hãy chờ dậy, cầu-khẩn danh Chúa mà chịu phép báp-têm và làm sạch tội-lỗi mình đi.

17 Đến lúc trở về thành Giê-ru-sa-lem, tôi đương cầu-nguyện trong đền-thờ, thì bị ngất trí; 18 thấy Đức Chúa Jêsus phán cùng tôi rằng: Hãy vội-vàng, lập-tức ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem; vì họ sẽ chẳng nhận lời ngươi làm chứng về ta đâu. 19 Tôi thưa rằng: Lạy Chúa, chính họ biết tôi từng bỏ tù những người tin Chúa và đánh đòn trong các nhà hội nữa. 20 Lại khi Ê-tiên là kẻ làm chứng cho Chúa bị đổ máu, tôi ở đó đành lòng và giữ áo-xống những kẻ giết người. 21 Chúa bèn phán cùng tôi rằng: Hãy đi, vì ta toan sai ngươi đi đến cùng dân ngoại ở nơi xa....

22 Chúng chịu nghe người nói đến đó, song đến câu ấy, thì vùng kêu lên rằng: Hãy cất người dường ấy khỏi thế-gian! Nó chẳng đáng sống đâu! 23 Chúng kêu-la, cổi áo, hất bụi bay lên giữa khoảng-không. 24 Quản-cơ bèn truyền điệu người vào trong đồn, dùng roi mà tra người, để biết vì cớ gì chúng kêu-la nghịch cùng người. 25 Họ đang căng người ra để đánh đòn, thì Phao-lô nói cùng thầy đội đương đứng đó rằng: Ngươi được phép đánh đòn một người quốc-dân Rô-ma, mặc dầu người đó chưa thành án, hay sao? 26 Vừa nghe mấy lời đó, thầy đội đi thưa cùng quản-cơ rằng: Ông toan làm chi? vì người nầy là quốc-dân Rô-ma. 27 Quản-cơ đến, hỏi Phao-lô rằng: Hãy nói cho ta biết, ngươi có phải là quốc-dân Rô-ma chăng? Người trả lời rằng: Phải. 28 Quản-cơ lại nói: Ta đã mua được quyền-lợi quốc-dân đó cao giá lắm. Phao-lô nói: Còn phần tôi thì có quyền-lợi đó từ lúc mới sinh ra rồi. 29 Tức thì, những kẻ tra-khảo người đều tránh xa ra; và khi quản-cơ biết người mình đã biểu trói lại đó là quốc-dân Rô-ma, thì sợ-hãi.

Phao-lô tại trước tòa công-luận

30 Hôm sau, quản-cơ muốn biết cho đúng vì cớ nào Phao-lô bị người Giu-đa cáo, bèn sai mở trói, truyền cho các thầy tế-lễ cả và cả tòa công-luận nhóm lại, rồi dẫn Phao-lô ra, bắt đứng trước mặt họ.

231 Phao-lô mắt chăm-chỉ trên tòa công-luận, nói rằng: Hỡi các anh em, trước mặt Đức Chúa Trời, tôi đã ăn-ở trọn lương-tâm tử-tế cho đến ngày nay. 2 Nhưng thầy tế-lễ thượng-phẩm là A-na-nia biểu mấy kẻ đứng gần Phao-lô vả miệng người. 3 Phao-lô bèn nói cùng người rằng: Hỡi bức tường tô trắng kia, Đức Chúa Trời sẽ đánh ông; ông ngồi để xử-đoán tôi theo luật-pháp, mà lại không kể luật-pháp, biểu người đánh tôi! 4 Những kẻ đứng đó nói rằng: Ngươi nhiếc-móc thầy cả thượng-phẩm của Đức Chúa Trời sao! 5 Phao-lô trả lời rằng: Hỡi anh em, tôi chẳng biết là thầy cả thượng-phẩm; vì có chép rằng: Chớ sỉ-nhục người cai-trị dân mình.[1]

6 Phao-lô biết trong bọn họ phần thì người Sa-đu-sê, phần thì người Pha-ri-si, bèn kêu lên trước tòa công-luận rằng: Hỡi anh em, tôi là người Pha-ri-si, con của dòng Pha-ri-si. Ấy là vì sự trông-cậy của chúng ta và sự sống lại của những kẻ chết mà tôi phải chịu xử-đoán. 7 Người vừa nói xong như vậy, thì sự cãi-lẫy nổi lên giữa người Pha-ri-si với người Sa-đu-sê, và hội-đồng chia phe ra. 8 Vì chưng người Sa-đu-sê quyết rằng không có sự sống lại, cũng không có thiên-sứ, thần chi hết, còn người Pha-ri-si lại nhận cả hai đều tin ấy. 9 Tiếng kêu-la lớn liền dậy lên. Có mấy thầy thông-giáo về dòng Pha-


  1. Xuất Ê-díp-tô 22 : 28.
— 171 —