Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1272

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
3 : 24
4: 16
RÔ-MA

sự vinh-hiển của Đức Chúa Trời, 24 và họ nhờ ân-điển Ngài mà được xưng công-bình nhưng-không, bởi sự chuộc tội đã làm trọn trong Đức Chúa Jêsus-Christ, 25 là Đấng Đức Chúa Trời đã lập làm của-lễ chuộc tội, bởi đức-tin trong huyết Đấng ấy. Ngài đã bày-tỏ sự công-bình mình như vậy, vì đã bỏ qua các tội phạm trước kia, 26 trong buổi Ngài nhịn-nhục; tức là Ngài đã tỏ sự công-bình Ngài trong thời hiện-tại, tỏ ra mình là công-bình và xưng công-bình kẻ nào tin đến Đức Chúa Jêsus.

27 Vậy thì sự khoe mình ở đâu? Đã bị trừ-bỏ rồi. Bởi luật-pháp nào? Luật-pháp của việc làm chăng? Không phải, nhưng bởi luật-pháp của đức-tin; 28 vì chúng ta kể rằng người ta được xưng công-bình bởi đức-tin, chớ không bởi việc làm theo luật-pháp. 29 Hay là, Đức Chúa Trời chỉ là Đức Chúa Trời của dân Giu-đa sao? Há chẳng phải cũng là Đức Chúa Trời của dân ngoại ư? Phải, Ngài cũng là của dân ngoại nữa; 30 vì chỉ có một Đức Chúa Trời, là Đấng làm cho kẻ chịu cắt-bì được xưng công-bình bởi đức-tin, cũng làm cho kẻ không chịu cắt-bì được xưng công-bình bởi đức-tin nữa.

31 Vậy, chúng ta nhơn đức-tin mà bỏ luật-pháp hay sao? Chẳng hề như vậy! Trái lại, chúng ta làm vững-bền luật-pháp.

Áp-ra-ham được xưng công-bình bởi đức-tin trở nên tổ-phụ mọi người tin Chúa

41 Vậy, chúng ta sẽ nói Áp-ra-ham, tổ-phụ chúng ta, theo xác-thịt đã được ích gì? 2 Thật thế, nếu Áp-ra-ham đã được xưng công-bình bởi việc làm, thì có cớ khoe mình; nhưng trước mặt Đức Chúa Trời không có như vậy. 3 Vì Kinh-thánh có dạy chi? Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và đều đó kể là công-bình cho người.[1] 4 Vả, đối với kẻ nào làm việc, thì tiền công không kể là ơn, nhưng kể như là nợ, 5 còn kẻ chẳng làm việc chi hết, nhưng tin Đấng xưng người có tội là công-bình, thì đức-tin của kẻ ấy kể là công-bình cho mình. 6 Ấy vậy, vua Đa-vít cũng tỏ ra cái phước của người mà Đức Chúa Trời kể cho là công-bình chẳng bởi việc làm, mà rằng:

7 Phước thay cho kẻ, lỗi mình được tha-thứ,
Tội mình được che-đậy!
8 Phước thay cho người mà Chúa chẳng kể tội-lỗi cho![2]

9 Vậy, lời luận về phước đó chỉ chuyên về kẻ chịu cắt-bì mà thôi sao? Cũng cho kẻ không chịu cắt-bì nữa. Vả, chúng ta nói rằng đức-tin của Áp-ra-ham được kể là công-bình cho người. 10 Nhưng được kể thế nào? Khi người đã chịu cắt-bì rồi, hay là khi người chưa chịu cắt-bì? Ấy không phải sau khi người chịu cắt-bì, bèn là trước. 11 Vậy, người đã nhận lấy dấu cắt-bì, như dấu ấn của sự công-bình mà người đã được bởi đức-tin, khi chưa chịu cắt-bì; hầu cho làm cha hết thảy những kẻ tin mà không chịu cắt-bì, đặng họ được kể là công-bình, 12 và cũng làm cha những kẻ chịu cắt-bì, tức là cha những kẻ không những chịu cắt-bì thôi, lại cũng noi theo dấu đức-tin mà Áp-ra-ham, tổ-phụ chúng ta, đã có trước khi chưa chịu cắt-bì vậy. 13 Vả, ấy chẳng phải bởi luật-pháp mà có lời hứa cho Áp-ra-ham hoặc dòng-dõi người lấy thế-gian làm gia-nghiệp, bèn là bởi sự công-bình của đức-tin. 14 Vì, nếu bởi luật-pháp mà được hưởng gia-nghiệp, thì đức-tin ra vô-ích, lời hứa cũng bỏ rồi, 15 vì luật-pháp sanh ra sự giận; song đâu không có luật-pháp, thì đó cũng không có sự phạm luật-pháp.

16 Vậy nên, bởi đức-tin mà người


  1. Sáng-thế ký 15:6.
  2. Thi-thiên 32:1, 2.
— 184 —