Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1290

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
3 : 16
4: 13
I CÔ-RINH-TÔ

Còn về phần người đó, sẽ được cứu, song dường như qua lửa vậy.

Tín-đồ là đền-thờ của Đức Chúa Trời

16 Anh em há chẳng biết mình là đền-thờ của Đức Chúa Trời, và Thánh-Linh Đức Chúa Trời ở trong anh em sao? 17 Vì có ai phá-hủy đền-thờ của Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời sẽ phá-hủy họ; vì đền-thờ của Đức Chúa Trời là thánh, mà chính anh em là đền-thờ. 18 Chớ ai tự dối mình: nếu có ai trong vòng anh em tưởng mình khôn-ngoan theo cách đời nầy, hãy trở nên dại-dột, để được nên khôn-ngoan; 19 vì sự khôn-ngoan đời nầy trước mặt Đức Chúa Trời là sự dại-dột. Như có chép rằng: Ấy là Chúa bắt những kẻ khôn-ngoan trong mưu-kế họ.[1] 20 Lại rằng: Chúa thông-biết ý-tưởng của người khôn-ngoan; Ngài biết ý-tưởng họ đều là vô-ích.[2]

21 Vậy, chớ ai khoe mình về loài người, vì mọi sự đều thuộc về anh em: 22 hoặc Phao-lô, hoặc A-bô-lô, hoặc Sê-pha, hoặc thế-gian, hoặc sự sống, hoặc sự chết, hoặc những sự bây giờ, hoặc những sự hầu đến. Hết thảy mọi sự đều thuộc về anh em, anh em thuộc về Đấng Christ, Đấng Christ thuộc về Đức Chúa Trời.

Chỉ Chúa là Đấng đoán-xét

41 Vậy, ai nấy hãy coi chúng tôi như đầy-tớ của Đấng Christ, và kẻ quản-trị những sự mầu-nhiệm của Đức Chúa Trời. 2 Vả lại, cái đều người ta trông-mong nơi người quản-trị là phải trung-thành. 3 Về phần tôi, hoặc bị anh em xử-đoán, hoặc bị tòa-án nào của loài người xử-đoán, tôi cũng chẳng lấy làm quan-hệ gì. Chính tôi chẳng tự xử-đoán mình nữa; 4 vì tôi chẳng thấy mình có đều gì đáng tội, nhưng tôi cũng không nhờ sự đó mà được xưng là công-bình: Đấng xử-đoán tôi, ấy là Chúa. 5 Vậy, chớ xét-đoán sớm quá, hãy đợi Chúa đến; chính Chúa sẽ tỏ những sự giấu trong nơi tối ra nơi sáng, và bày ra những sự toan-định trong lòng người; bấy giờ, ai nấy sẽ bởi Đức Chúa Trời mà lãnh sự khen-ngợi mình đáng lãnh.

Sự kiêu-ngạo của người Cô-rinh-tô; sự khiêm-nhường của các sứ-đồ

6 Hỡi anh em, ấy là vì cớ anh em, tôi đã dùng những lẽ thật nầy chỉ về chính mình tôi và A-bô-lô, hầu cho anh em học-đòi hai chúng tôi, chớ vượt qua lời đã chép, và chớ sanh lòng kiêu-ngạo, theo phe người nầy nghịch cùng kẻ khác. 7 Bởi vì, ai phân-biệt ngươi với người khác? Ngươi há có đều chi mà chẳng đã nhận-lãnh sao? Nếu ngươi đã nhận-lãnh, thì sao còn khoe mình như chẳng từng nhận-lãnh?

8 Anh em được no-đủ, được giàu-có rồi, chẳng nhờ chúng tôi, anh em đã khởi-sự cai-trị; thật mong cho anh em được cai-trị, hầu cho chúng tôi cũng cai-trị với anh em! 9 Vì chưng Đức Chúa Trời dường đã phơi chúng tôi là các sứ-đồ ra, giống như kẻ sau-rốt mọi người, giống như tù phải tội chết, làm trò cho thế-gian, thiên-sứ, loài người cùng xem vậy. 10 Chúng tôi là kẻ ngu-dại vì cớ Đấng Christ, nhưng anh em được khôn-ngoan trong Đấng Christ; chúng tôi yếu-đuối, anh em mạnh-mẽ; anh em quí-trọng, chúng tôi khinh-hèn. 11 Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chịu đói khát, trần mình, bị người ta vả trên mặt, lưu-lạc rày đây mai đó. 12 Chúng tôi dùng chính tay mình làm việc khó-nhọc; khi bị rủa-sả, chúng tôi chúc phước; khi bị bắt-bớ, chúng tôi nhịn-nhục; 13 khi bị vu-oan, chúng tôi khuyên-dỗ; chúng tôi giống như rác-rến của thế-gian, cặn-bã của loài người, cho đến ngày nay.


  1. Gióp 5: 13.
  2. Thi-thiên 94 : 11.
— 202 —