Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1299

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
12 : 11
13 : 6
I CÔ-RINH-TÔ

11 Mọi đều đó là công-việc của đồng một Đức Thánh-Linh mà thôi, theo ý Ngài muốn, phân-phát sự ban-cho riêng cho mỗi người.

Thân và chi-thể Đấng Christ

12 Vả, như thân là một, mà có nhiều chi thể, và như các chi-thể của thân dầu có nhiều, cũng chỉ hiệp thành một thân mà thôi, Đấng Christ khác nào như vậy. 13 Vì chưng chúng ta hoặc người Giu-đa, hoặc người Gờ-réc, hoặc tôi-mọi, hoặc tự-chủ, đều đã chịu phép báp-têm chung một Thánh-Linh để hiệp làm một thân; và chúng ta đều đã chịu uống chung một Thánh-Linh nữa. 14 Thân cũng chẳng phải có một chi-thể, bèn là nhiều chi-thể. 15 Nếu chơn rằng: Vì ta chẳng phải là tay, nên ta không thuộc về thân, thì chẳng phải bởi đó chơn không có phần trong thân. 16 Và nếu tai rằng: Vì ta chẳng phải là mắt, nên ta không thuộc về thân, thì tai chẳng phải bởi đó không có phần trong thân. 17 Ví bằng cả thân đều là mắt, thì sự nghe ở đâu? Nếu cả thân đều là tai, thì sự ngửi ở đâu? 18 Nhưng bây giờ, Đức Chúa Trời đã sắp-đặt các chi-thể của thân chúng ta, ban cho mỗi một chi-thể cái địa-vị theo ý Ngài lấy làm tốt mà chỉ-định. 19 Nếu chỉ có một chi-thể mà thôi, thì cái thân ở đâu? 20 Vậy, có nhiều chi-thể, song chỉ có một thân.

21 Mắt không được nói với bàn tay rằng: Ta chẳng cần đến mầy; đầu cũng chẳng được nói với chơn rằng: Ta chẳng cần đến bay. 22 Trái lại, các chi-thể của thân xem ra rất yếu-đuối lại là cần-dùng. 23 Chi-thể nào trong thân chúng ta nghĩ là hèn-hạ hơn, thì chúng ta tôn-trọng hơn; chi-thể nào chẳng đẹp, thì chúng ta lại trau-giồi hơn, 24 còn như cái nào đã đẹp rồi, thì không cần trau-giồi. Nhưng Đức Chúa Trời đã sắp-đặt thân người, để chi-thể nào thiếu-thốn thì được quí-trọng hơn, 25 hầu cho trong thân không có sự phân-rẽ, mà các chi-thể phải đồng lo-tưởng đến nhau. 26 Lại, trong các chi-thể, khi có một cái nào chịu đau-đớn, thì các cái khác đều cùng chịu; và khi một cái nào được tôn-trọng, thì các cái khác đều cùng vui-mừng.

27 Vả, anh em là thân của Đấng Christ, và là chi-thể của thân, ai riêng phần nấy. 28 Đức Chúa Trời đã lập trong Hội-thánh, thứ nhứt là sứ-đồ, thứ nhì là đấng tiên-tri, thứ ba là thầy giáo, kế đến kẻ làm phép lạ, rồi kẻ được ơn chữa bịnh, cứu-giúp, cai-quản, nói các thứ tiếng. 29 Có phải cả thảy là sứ-đồ sao? Cả thảy là tiên-tri sao? Cả thảy là thầy giáo sao? Cả thảy đều làm phép lạ sao? 30 Cả thảy đều được ơn chữa bịnh sao? Cả thảy đều nói tiếng lạ sao? Cả thảy đều thông-giải tiếng lạ sao?

31 Hãy ước-ao cho được sự ban-cho lớn hơn hết. Bây giờ, tôi sẽ chỉ-dẫn cho anh em con đường tốt-lành hơn.

Sự yêu-thương

131 Dầu tôi nói được các thứ tiếng loài người và thiên-sứ, nếu không có tình yêu-thương, thì tôi chỉ như đồng kêu lên hay là chập-chỏa vang tiếng. 2 Dầu tôi được ơn nói tiên-tri, cùng biết đủ các sự mầu-nhiệm và mọi sự hay-biết; dầu tôi có cả đức-tin đến nỗi dời núi được, nhưng không có tình yêu-thương, thì tôi chẳng ra gì. 3 Dầu tôi phân-phát gia-tài để nuôi kẻ nghèo-khó, lại bỏ thân mình để chịu đốt, song không có tình yêu-thương, thì đều đó chẳng ích chi cho tôi.

4 Tình yêu-thương hay nhịn-nhục; tình yêu-thương hay nhơn-từ; tình yêu-thương chẳng ghen-tị, chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu-ngạo, 5 chẳng làm đều trái phép, chẳng kiếm tư-lợi, chẳng nóng-giận, chẳng nghi-ngờ sự dữ, 6 chẳng vui về đều không công-bình, nhưng vui trong lẽ

— 211 —