Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1306

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
1: 15
2: 15
II CÔ-RINH-TÔ

em cũng làm vẻ-vang cho chúng tôi trong ngày Đức Chúa Jêsus chúng ta.

Vì những lẽ gì mà Phao-lô chưa về thành Cô-rinh-tô

15 Bởi sự trông-cậy đó, trước đây tôi có định đi thăm anh em, hầu giúp cho anh em được ơn bội phần. 16 Tôi định trải qua nơi anh em rồi đi xứ Ma-xê-đoan, lại từ Ma-xê-đoan trở về nơi anh em, tại nơi đó, anh em cho đưa tôi qua xứ Giu-đê. 17 Tôi định ý như vậy, nào có phải bởi tôi nhẹ dạ sao? Hay là tôi theo xác-thịt mà quyết-định, đến nỗi ở nơi tôi khi thì phải khi thì chăng sao? 18 Thật như Đức Chúa Trời là thành-tín, lời chúng tôi nói với anh em cũng chẳng phải khi thì phải khi thì chăng vậy.

19 Con Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Jêsus-Christ, mà chúng tôi, tức là tôi với Sin-vanh và Ti-mô-thê, đã giảng ra trong anh em, chẳng phải là vừa phải vừa chăng đâu; nhưng trong Ngài chỉ có phải mà thôi. 20 Vì chưng cũng như các lời hứa của Đức Chúa Trời đều là phải trong Ngài cả, ấy cũng bởi Ngài mà chúng tôi nói « A-men, » làm sáng danh Đức Chúa Trời. 21 Vả, Đấng làm cho bền-vững chúng tôi với anh em trong Đấng Christ, và đã xức dầu cho chúng tôi, ấy là Đức Chúa Trời; 22 Ngài cũng lấy ấn mình mà đóng cho chúng tôi và ban của-tin Đức Thánh-Linh trong lòng chúng tôi.

23 Tôi cầu Đức Chúa Trời lấy linh-hồn tôi làm chứng rằng, ấy là tại nể anh em mà tôi chưa đi đến thành Cô-rinh-tô; 24 chớ không phải chúng tôi muốn cai-trị đức-tin anh em, nhưng chúng tôi muốn giúp thêm sự vui của anh em, vì anh em đứng vững-vàng trong đức-tin.

21 Vậy, chính tôi đã quyết-định không trở lại cùng anh em để làm cho anh em buồn-rầu; 2 vì nếu tôi làm cho anh em buồn-rầu, thì thể nào tôi được trông-cậy sự vui bởi kẻ mà chính tôi đã làm cho buồn-rầu? 3 Tôi đã viết cho anh em như thế, hầu cho khi tôi đến nơi, sẽ không buồn bởi kẻ đáng làm cho tôi vui: tôi tin-cậy ở hết thảy anh em rằng, anh em ai nấy đều lấy sự vui của tôi mà làm vui mình. 4 Vả, ấy là đương trong cơn khốn-nạn lớn, tấm lòng quặn-thắt, nước mắt dầm-dề, mà tôi đã viết thơ cho anh em, nào phải để cho anh em âu-sầu, nhưng để làm cho anh em biết tình yêu-dấu riêng của tôi đối với anh em vậy.

Kẻ có tội được tha-thứ

5 Nếu kẻ nào làm cớ buồn-rầu, ấy chẳng phải chỉ làm cho tôi buồn-rầu mà thôi, nhưng đã làm cho anh em thảy đều buồn-rầu ít nhiều, tôi chẳng muốn nói quá làm gì. 6 Kẻ đó đã bị phần nhiều người trong anh em quở-trách, ấy là đủ rồi; 7 thà nay anh em tha-thứ yên-ủi, hầu cho người khỏi bị sa-ngã vì sự buồn-rầu quá lớn. 8 Vậy tôi xin anh em hãy bày-tỏ lòng yêu-thương đối với người đó. 9 Bởi chưng tôi viết thơ cho anh em, cốt để thử anh em xem có vâng lời trong cả mọi sự cùng chăng. 10 Nhưng anh em tha-thứ ai, thì tôi cũng tha-thứ. Vả, nếu tôi đã tha, là vì anh em mà tha, ở trước mặt Đấng Christ, 11 hầu đừng để cho quỉ Sa-tan thắng chúng ta, vì chúng ta chẳng phải là không biết mưu-chước của nó.

Tin-lành, mùi của sự sống và sự chết

12 Lại khi tôi đã đến thành Trô-ách đặng giảng Tin-lành của Đấng Christ, dầu Chúa đã mở cửa cho tôi ở đó, 13 mà vì tôi không gặp anh em tôi là Tít, nên chẳng được yên lòng. Vậy sau khi từ-giã các tín-đồ, thì tôi qua xứ Ma-xê-đoan.

14 Song tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài làm cho chúng tôi được thắng trong Đấng Christ luôn luôn, và bởi chúng tôi, Ngài rải mùi thơm về sự nhận-biết Ngài khắp chốn! 15 Vì chúng tôi

— 218 —