Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1307

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
2 : 16
4 : 3
II CÔ-RINH-TÔ

ở trước mặt Đức Chúa Trời là mùi thơm của Đấng Christ, ở giữa kẻ được cứu, và ở giữa kẻ bị hư-mất: 16 cho kẻ nầy, mùi của sự chết làm cho chết; cho kẻ kia, mùi của sự sống làm cho sống. — Ai xứng-đáng cho những sự nầy? — 17 Vả, chúng tôi chẳng giả-mạo lời của Đức Chúa Trời như nhiều kẻ khác; nhưng chúng tôi lấy lòng chơn-thật, theo như đạo từ Đức Chúa Trời đến thể nào, thì giảng ra thể ấy trước mặt Đức Chúa Trời, trong Đấng Christ.

Chức-vụ về Tin-lành hơn chức-vụ về luật-pháp

31 Chúng tôi há lại bắt đầu tự phô mình, hay là như người khác cần có thơ gởi-gắm cho anh em, hoặc nhờ thơ gởi-gắm của anh em sao? 2 Ấy chính anh em là thơ gởi-gắm của chúng tôi, viết trong lòng chúng tôi, mọi người đều biết và đều đọc. 3 Vả, rõ thật rằng anh em là bức thơ của Đấng Christ, bởi chức-vụ chúng tôi viết ra, chẳng phải viết bằng mực, nhưng bằng Thánh-Linh của Đức Chúa Trời hằng sống, chẳng phải viết trên bảng đá, nhưng trên bảng thịt, tức là trên lòng anh em.

4 Nầy là sự tin chắc của chúng tôi nhờ Đấng Christ mà có trong Đức Chúa Trời: 5 không phải tự mình chúng tôi có tài-năng mà nghĩ việc gì như bởi chính mình chúng tôi, nhưng tài-năng của chúng tôi đến từ Đức Chúa Trời; 6 và ấy là Ngài đã ban tài-năng cho chúng tôi giúp việc giao-ước mới, chẳng phải giao-ước về chữ, bèn là giao-ước về Thánh-Linh; vì chữ làm cho chết, song Thánh-Linh làm cho sống.

7 Vả, nếu chức-vụ về sự chết, chạm chữ trên bảng đá, đã là vinh-hiển lắm, đến nỗi con-cái Y-sơ-ra-ên không có thể ngó trên mặt Môi-se, vì cớ sự sáng-láng trên mặt người, dầu là tạm, 8 phương chi chức-vụ của Thánh-Linh càng vinh-hiển hơn biết bao! 9 Vậy, nếu chức-vụ về sự định tội còn được vinh-hiển, thì chức-vụ về sự công-bình được vinh-hiển hơn bội phần. 10 Và lại, cái đều được vinh-hiển trong chức-vụ thứ nhứt biến đi bởi sự vinh-hiển rất cao hơn của chức-vụ thứ nhì; 11 vì nếu sự phải qua đi còn có lúc vinh-hiển thay, phương chi sự bền-ở sẽ có vinh-hiển dường nào nữa!

Cái màn phủ trên Cựu-ước

12 Vậy, chúng ta có sự trông-cậy dường ấy, nên được rất tự-do, 13 chúng ta chẳng làm như Môi-se lấy màn che mặt mình, hầu cho con-cái Y-sơ-ra-ên không trông thấy cuối-cùng của sự sáng-láng phải qua. 14 Nhưng lòng họ đã cứng-cỏi; vì đến ngày nay, khi họ đọc Cựu-ước, cái màn ấy vẫn còn chưa cất khỏi, bởi chưng ấy là trong Đấng Christ mà màn đó biến đi. 15 Ấy vậy, cho đến ngày nay, mỗi lần người ta đọc sách Môi-se cho họ, cái màn ấy vẫn còn ở trên lòng họ. 16 Khi họ sẽ trở lại cùng Chúa, thì màn ấy mới cất khỏi. 17 Vả, Chúa tức là Thánh-Linh, Thánh-Linh của Chúa ở đâu, thì sự tự-do cũng ở đó. 18 Chúng ta ai nấy đều để mặt trần mà nhìn xem vinh-hiển Chúa như trong gương, thì hóa nên cũng một ảnh-tượng Ngài, từ vinh-hiển qua vinh-hiển, như bởi Chúa, là Thánh-Linh.

Tin-lành che-khuất cho kẻ nầy tỏ ra cho kẻ khác

41 Vậy nên, chúng tôi nhờ sự thương-xót đã ban cho, mà được chức-vụ nầy, thì chúng tôi chẳng ngã lòng; 2 nhưng chúng tôi từ-bỏ mọi đều hổ-thẹn giấu-kín. Chúng tôi chẳng theo sự dối-gạt, và chẳng giả-mạo lời Đức Chúa Trời, nhưng trước mặt Đức Chúa Trời chúng tôi tỏ-bày lẽ thật, khiến lương-tâm mọi người cho chúng tôi là đáng chuộng. 3 Nếu Tin-

— 219 —