Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1315

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
11 : 27
12: 15
II CÔ-RINH-TÔ

nguy trong các đồng vắng, nguy trên biển, nguy với anh em giả-dối; 27 chịu khó chịu nhọc, lắm lúc thức đêm, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa-lồ. 28 Còn chưa kể mọi sự khác, là mỗi ngày tôi phải lo-lắng về hết thảy các Hội-thánh. 29 Nào có ai yếu-đuối mà tôi chẳng yếu-đuối ư? Nào có ai vấp-ngã mà tôi chẳng như nung như đốt ư?

30 Ví phải khoe mình, thì tôi sẽ khoe mình về sự yếu-đuối tôi. 31 Đức Chúa Trời là Cha Đức Chúa Jêsus, là Đấng đáng ngợi-khen đời đời vô-cùng, biết rằng tôi không nói dối đâu. 32 Ở thành Đa-mách, quan tổng-đốc của vua A-rê-ta giữ thành của người Đa-mách để bắt tôi. 33 Có người từ cửa-sổ dòng tôi xuống, bằng một cái giỏ, dọc theo lưng thành, ấy vậy là tôi thoát khỏi tay họ.

Sự tỏ ra cho Phao-lô

121 Tôi cần phải khoe mình, dầu chẳng có ích gì; nhưng tôi sẽ nói đến các sự hiện-thấy và sự Chúa đã tỏ ra. 2 Tôi biết một người trong Đấng Christ, cách mười bốn năm trước, đã được đem lên đến từng trời thứ ba (hoặc trong thân-thể người, hoặc ngoài thân-thể người, tôi chẳng biết, có Đức Chúa Trời biết). 3 Tôi biết người đó (hoặc trong thân-thể người, hoặc ngoài thân-thể người, tôi cũng chẳng biết, có Đức Chúa Trời biết) 4 được đem lên đến chốn Ba-ra-đi,[1] ở đó, nghe những lời không thể nói, mà không có phép cho người nào nói ra.

Phao-lô khoe mình về những sự yếu-đuối

5 Về người đó, tôi sẽ khoe mình; nhưng về chính mình tôi, tôi không khoe, chỉ khoe về sự yếu-đuối của tôi mà thôi. 6 Dầu tôi muốn khoe mình, thì cũng không phải là một người dại-dột, vì tôi sẽ nói thật; nhưng tôi giữ, không nói, hầu cho chẳng ai nghĩ tôi vượt quá sự họ thấy ở nơi tôi và nghe tôi nói. 7 Vậy nên, e rằng tôi lên mình kiêu-ngạo bởi sự cao-trọng cả thể của những sự tỏ ra ấy chăng, thì đã cho một cái giằm xóc vào thịt tôi, tức là quỉ-sứ của Sa-tan, để vả tôi, và làm cho tôi đừng kiêu-ngạo. 8 Đã ba lần tôi cầu-nguyện Chúa cho nó lìa xa tôi. 9 Nhưng Chúa phán rằng: Ân-điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức-mạnh của ta nên trọn-vẹn trong sự yếu-đuối. Vậy, tôi sẽ rất vui lòng khoe mình về sự yếu-đuối tôi, hầu cho sức-mạnh của Đấng Christ ở trong tôi. 10 Cho nên tôi vì Đấng Christ mà đành chịu trong sự yếu-đuối, nhuốc-nha, túng-ngặt, bắt-bớ, khốn-khó; vì khi tôi yếu-đuối, ấy là lúc tôi mạnh-mẽ.

Lòng thanh-liêm của Phao-lô. — Sự lo-lắng

11 Tôi đã nên dại-dột bởi anh em ép-uổng tôi; lẽ thì anh em khen-lao tôi mới phải, vì dầu tôi không ra gì, cũng chẳng kém các sứ-đồ rất lớn kia chút nào. 12 Các bằng-cớ về chức sứ-đồ tôi đã tỏ ra trong anh em bởi sự nhịn-nhục mọi đàng, bởi các dấu lạ, các sự khác thường, và các phép lạ. 13 Vả, nếu trừ ra sự chính tôi không làm lụy cho anh em, thì anh em có việc gì mà chẳng bằng các Hội-thánh khác? Xin tha-thứ cho tôi sự không công-bình đó!

14 Nầy là lần thứ ba tôi sẵn-sàng đi đến cùng anh em, và tôi sẽ chẳng làm lụy cho anh em đâu, vì không phải tôi tìm của-cải anh em, bèn là tìm chính anh em vậy; thật, chẳng phải con-cái nên chứa của quí cho cha mẹ, nhưng thà cha mẹ chứa cho con-cái thì hơn. 15 Về phần tôi, tôi rất vui lòng phí của và phí trọn cả mình tôi vì linh-hồn anh em, dẫu rằng tôi yêu anh em thêm, mà cần phải bị anh em yêu tôi kém.


  1. Xem lời chua ở sách Lu-ca, 23: 43.
— 227 —