Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1316

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
12: 16
13: 13
II CÔ-RINH-TÔ

16 Tuy rằng tôi chưa từng làm lụy cho anh em, nhưng tôi là người khôn-khéo, đã dùng mưu-kế mà bắt lấy anh em! — 17 Vậy tôi há đã dùng một người nào trong những kẻ tôi sai đến cùng anh em mà lấy lợi của anh em chăng? 18 Tôi đã xin Tít đi thăm anh em, lại đã sai một người trong anh em chúng tôi cùng đi với người. Có phải là Tít đã lấy lợi của anh em không? Chúng tôi há chẳng bước đi bởi một Thánh-Linh, theo cùng một dấu chơn sao?

19 Đã lâu nay, anh em tưởng rằng chúng tôi tìm cách chữa mình trước mặt anh em. Ấy là trong Đấng Christ, trước mặt Đức Chúa Trời mà chúng tôi nói; hỡi những kẻ rất yêu-dấu, mọi đều đó thảy vì sự gây-dựng cho anh em. 20 Vì tôi e rằng khi tôi đến, chẳng thấy anh em như tôi ước-ao, lại về phần anh em, chẳng thấy tôi như anh em đã ước-ao chăng. Tôi còn e rằng trong các anh em có những đều rầy-rà, ghen-ghét, nóng-giận, bất-hòa, nói-hành, nói gần nói xa, kiêu-căng, hỗn-loạn chăng. 21 Có lẽ nào khi tôi đến nơi anh em, Đức Chúa Trời lại làm cho tôi phải hạ mình xuống về việc anh em một lần nữa, và tôi sẽ phải khóc-lóc về nhiều kẻ trước đã phạm tội, mà không ăn-năn về những sự ô-uế, gian-dâm, luông-tuồng họ đã phạm, hay sao?

IV. — Kết-luận của bức thơ

Lời khuyên và chào

131 Nầy là lần thứ ba mà tôi sẽ đi đến nơi anh em. Mọi việc sẽ định cứ lời khai của hai hoặc ba người làm chứng. 2 Đều đó tôi đã nói rồi, bây giờ lại nói trước nữa, ngày nay tôi dầu vắng mặt, nhưng chẳng khác lúc tôi ở với anh em lần thứ hai: tôi rao cho kẻ trước có phạm tội và cho mọi kẻ khác rằng, nếu tôi lại đến, thì chẳng dung-thứ chi hết, 3 vì anh em phải có một bằng-cớ rằng Đấng Christ phán bởi tôi, tức là Đấng đối với anh em chẳng phải là yếu-đuối đâu, bèn là mạnh-mẽ ở giữa anh em vậy. 4 Bởi vì, dầu Ngài nhơn sự yếu-đuối đã bị đóng đinh vào thập-tự-giá, nhưng Ngài sống bởi quyền-phép Đức Chúa Trời; chúng tôi cũng vậy, dầu là yếu-đuối trong Ngài, nhưng nhờ quyền-phép Đức Chúa Trời thì cũng sẽ sống với Ngài, đặng làm việc giữa anh em.

5 Chính anh em hãy tự xét để xem mình có đức-tin chăng. Hãy tự thử mình: anh em há không nhận biết rằng có Đức Chúa Jêsus-Christ ở trong anh em sao? miễn là anh em không đáng bị bỏ. 6 Song tôi mong anh em nhận biết rằng chúng tôi chẳng đáng bị bỏ. 7 Nhưng chúng ta cầu-xin Đức Chúa Trời cho anh em đừng làm việc ác nào, chẳng phải để tỏ ra chính chúng tôi được ưng-chịu, song hầu cho anh em làm đều thiện, mặc dầu chúng tôi như đáng bị bỏ. 8 Vì chúng tôi chẳng có thể nghịch cùng lẽ thật, nhưng chỉ có thể thuận theo lẽ thật. 9 Dầu chúng tôi yếu-đuối, miễn là anh em được mạnh-mẽ thì chúng tôi cũng vui-mừng; và đều chúng tôi cầu-xin, ấy là cho anh em được nên trọn-vẹn. 10 Vậy nên khi vắng mặt, tôi viết những đều nầy, để khi tôi có mặt, không dùng thẳng phép, theo quyền Chúa ban cho tôi, để gây-dựng chớ không phải để hủy-diệt.

11 Rốt lại, hỡi anh em, hãy mừng-rỡ; khá theo đến sự trọn-lành; hãy yên-ủi mình, hiệp một tâm-tình, ở cho hòa-thuận, thì Đức Chúa Trời sự yêu-thương và sự bình-an sẽ ở cùng anh em. 12 Hãy lấy cái hôn thánh mà chào nhau. Hết thảy thánh-đồ chào anh em.

13 Nguyền xin ơn của Đức Chúa Jêsus-Christ, sự yêu-thương của Đức Chúa Trời, và sự giao-thông của Đức Thánh-Linh ở với anh em hết thảy!

— 228 —