Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1361

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
2 : 3
3 : 5
HÊ-BƠ-RƠ

thiên-sứ rao-truyền đã vững-chắc và sự trái phép nghịch mạng đã được báo-ứng xứng-đáng rồi, 3 mà nếu ta còn trễ-nải sự cứu-rỗi lớn dường ấy, thì làm sao tránh cho khỏi được?— là sự cứu-rỗi Chúa truyền ra trước hết, rồi có những kẻ nghe chứng-nghiệm nó cho chúng ta, 4 Đức Chúa Trời cũng dùng những dấu kỳ sự lạ và đủ thứ phép mầu, lại dùng sự ban-cho của Đức Thánh-Linh mà Ngài đã theo ý-muốn mình phát ra, để làm chứng với các kẻ đó.

Đức Chúa Jêsus-Christ hạ mình xuống dưới các thiên-sứ để cứu-rỗi loài người

5 Vả, thế-gian hầu đến mà chúng ta nói đó, Đức Chúa Trời chẳng từng khiến nó phục dưới quyền các thiên-sứ. 6 Nhưng có kẻ đã làm chứng rằng:

Loài người là gì, mà Chúa nhớ đến?
Con người là ai, mà Chúa săn-sóc đến?
7 Chúa đã đặt Người ở dưới thiên-sứ một chút;
Cho Người đội mão triều vinh-hiển tôn-trọng;
8 Và đặt mọi vật dưới chơn Người.[1]

Đức Chúa Trời đã khiến mọi vật phục Đức Chúa Jêsus như vậy; thì chẳng để cho một vật nào chẳng phục Ngài; song hiện nay chúng ta chưa thấy mọi vật phục Ngài. 9 Nhưng Đức Chúa Jêsus nầy, mà đã ở dưới các thiên-sứ một chút, chúng ta thấy Ngài, vì sự chết Ngài đã chịu được đội mão triều vinh-hiển tôn-trọng. Ấy vậy, bởi ân-điển của Đức Chúa Trời, Đức Chúa Jêsus đã vì mọi người nếm sự chết.

10 Thật, Đấng mà muôn vật hướng về Ngài và bởi Ngài, vì muốn đem nhiều con đến sự vinh-hiển, thì đã khiến Đấng làm cội-rễ sự cứu-rỗi của những con ấy, nhờ sự đau-đớn mà nên trọn-lành, là phải lắm. 11 Vì Đấng làm nên thánh và kẻ được nên thánh, đều bởi một Cha mà ra. Cho nên Ngài không thẹn mà gọi những kẻ đó là anh em, 12 khi Ngài có phán:

Tôi sẽ truyền danh Chúa cho anh em tôi;
Và ngợi-khen Chúa ở giữa hội.[2]

13 Ngài lại phán: Ta sẽ phó-thác ta cho Chúa. Lại phán: Ta đây, ta với các con-cái mà Đức Chúa Trời đã ban cho ta.[3]

14 Vậy thì, vì con-cái có phần về huyết và thịt, nên chính Đức Chúa Jêsus cũng có phần vào đó, hầu cho Ngài bởi sự chết mình mà phá-diệt kẻ cầm quyền sự chết, là ma-quỉ, 15 lại cho giải-thoát mọi người vì sợ sự chết, bị cầm trong vòng tôi-mọi trọn đời. 16 Vì quả thật không phải Ngài đến vùa-giúp các thiên-sứ, bèn là vùa-giúp dòng-dõi của Áp-ra-ham. 17 Nhơn đó, Ngài phải chịu làm giống như anh em mình trong mọi sự, hầu cho đối với Đức Chúa Trời, trở nên thầy tế-lễ thượng-phẩm, hay thương-xót và trung-tín, đặng đền tội cho chúng dân. 18 Vả, vì chính mình Ngài chịu khổ trong khi bị cám-dỗ, nên có thể cứu những kẻ bị cám-dỗ vậy.

Đức Chúa Jêsus-Christ cao-trọng hơn Môi-se

31 Bởi cớ đó, hỡi anh em thánh, là kẻ dự phần ơn trên trời gọi, hãy suy kỹ đến sứ-giả và thầy tế-lễ thượng-phẩm mà chúng ta tin theo, tức là Đức Chúa Jêsus, 2 Ngài đã trung-tín với Đấng đã lập Ngài, cũng như Môi-se trung-tín với cả nhà Chúa vậy. 3 Vì Ngài đã được xưng là đáng vinh-hiển cao-trọng hơn Môi-se, chẳng khác nào thợ cất nhà được tôn-trọng hơn chính cái nhà. 4 Vả, chẳng có một cái nhà nào không phải bởi có người dựng nên; mà Đấng đã dựng nên muôn vật, ấy là Đức Chúa Trời. 5 Còn về Môi-se,


  1. Thi-thiên 8 : 4-6.
  2. Thi-thiên 22 : 22.
  3. Ê-sai 8 : 17, 18.
— 273 —