Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1362

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
3 : 6
4 : 7
HÊ-BƠ-RƠ

người đã trung-tín trong cả nhà Chúa, như một kẻ tôi-tớ, gọi đến làm chứng về đều ngày sau sẽ được rao-giảng. 6 Nhưng Đấng Christ thì trung-tín như con trai quản-trị nhà Chúa; mà nhà Chúa tức là chúng ta, miễn là chúng ta giữ vững-vàng cho đến cuối-cùng lòng tin chắc và trông-cậy, là sự chúng ta lấy làm vinh-hiển.

Phải giữ cho khỏi cứng lòng và chẳng tin

7 Cho nên, như Đức Thánh-Linh phán rằng:

Ngày nay nếu các ngươi nghe tiếng Ngài,
8 Thì chớ cứng lòng, như lúc nổi loạn,
Là ngày thử Chúa trong đồng vắng,
9 Là nơi tổ-phụ các ngươi thấy công-việc ta làm trong bốn mươi năm,
Mà còn thử để dò-xét ta!
10 Nhơn đó, ta giận dòng-dõi nầy,
Và phán rằng: Lòng chúng nó lầm-lạc luôn,
Chẳng từng biết đường-lối ta.
11 Nầy là lời thề mà ta lập trong cơn thạnh-nộ, rằng:
Chúng nó sẽ chẳng hề vào sự yên-nghỉ của ta![1]

12 Hỡi anh em, hãy giữ lấy, kẻo ai trong anh em có lòng dữ và chẳng tin mà trái-bỏ Đức Chúa Trời hằng sống chăng. 13 Nhưng hằng ngày anh em hãy khuyên-bảo lẫn nhau, đang khi còn gọi là « Ngày nay, » hầu cho trong anh em không ai bị tội-lỗi dỗ-dành mà cứng lòng. 14 Vì chúng ta đã được dự phần với Đấng Christ, miễn là giữ lòng tin ban đầu của chúng ta cho vững-bền đến cuối-cùng, 15 trong khi còn nói rằng:

Ngày nay nếu các ngươi nghe tiếng Ngài,
Thì chớ cứng lòng, như lúc nổi loạn.[2]

16 Vả, ai là kẻ nghe tiếng Ngài rồi nổi loạn, há chẳng phải những người nhờ Môi-se dẫn ra khỏi xứ Ê-díp-tô sao? 17 Đức Chúa Trời đã giận ai trong bốn mươi năm? Há chẳng phải giận những kẻ phạm tội, mà thây họ đã ngã trong đồng vắng sao? 18 Ngài lại thề với ai rằng không được vào sự yên-nghỉ của Ngài? Há chẳng phải với những người không vâng lời sao? 19 Vả, chúng ta thấy những người ấy không thể vào đó được vì cớ không tin.

Sự yên-nghỉ của Đức Chúa Trời hứa chắc cho kẻ tin

41 Vậy, đang khi còn có lời hứa cho vào sự yên-nghỉ Chúa, hãy lo-sợ, kẻo trong chúng ta có ai bị trừ ra chăng. 2 Vì tin lành nầy đã rao-truyền cho chúng ta cũng như cho họ; những lời họ đã nghe không ích chi hết, vì trong khi nghe, chẳng lấy đức-tin nhận lời đó thuộc về mình. 3 Về phần chúng ta là kẻ đã tin, thì vào sự yên-nghỉ, như Đức Chúa Trời đã phán rằng:

Nầy là lời thề ta đã lập trong cơn thạnh-nộ:
Chúng nó sẽ chẳng hề vào sự yên-nghỉ ta!...[3]

Dầu vậy, công-việc của Ngài đã xong rồi từ buổi sáng-thế. 4 Vì luận về ngày thứ bảy, có chép rằng:

Ngày thứ bảy Đức Chúa Trời nghỉ cả các công-việc Ngài.[4]

5 Lại một chỗ khác có chép rằng:

Chúng nó sẽ chẳng hề vào sự yên-nghỉ ta.[5]

6 Như vậy, vì đã dành cho mấy người phải vào đó, và vì những kẻ nghe tin lành ấy trước nhứt đã không vào đó bởi chẳng tin, 7 nên về sau lâu lắm, trong một thơ của Đa-vít, Chúa lại định một ngày nữa gọi là « Ngày nay, » như trên kia đã dẫn rằng:

Ngày nay nếu các ngươi nghe tiếng Ngài,
Thì chớ cứng lòng.[6]


  1. Thi-thiên 95 :7-11.
  2. Thi-thiên 95:7
  3. Thi-thiên 95:11.
  4. Sáng-thế ký 2:2.
  5. Thi-thiên 95:11.
  6. Thi-thiên 95:7.
— 274 —