Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1363

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
4 : 8
6 : 1
HÊ-BƠ-RƠ

8 Vả, nếu Giô-suê đã cho họ yên-nghỉ, thì chắc sau không còn nói về một ngày khác nữa. 9 Vậy thì còn lại một ngày yên-nghỉ cho dân Đức Chúa Trời. 10 Vì ai vào sự yên-nghỉ của Đức Chúa Trời, thì nghỉ công-việc mình, cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công-việc của Ngài vậy.

Quyền-phép của lời Đức Chúa Trời

11 Vậy, chúng ta phải gắng sức vào sự yên-nghỉ đó, hầu cho không có một người nào trong chúng ta theo gương kẻ chẳng tin kia mà vấp-ngã. 12 Vì lời của Đức Chúa Trời là lời sống và linh-nghiệm, sắc hơn gươm hai lưỡi, thấu vào đến đỗi chia hồn, linh, cốt, tủy, xem-xét tư-tưởng và ý-định trong lòng. 13 Chẳng có vật nào được giấu-kín trước mặt Chúa, nhưng thảy đều trần-trụi và lộ ra trước mắt Đấng mà chúng ta phải thưa lại.

Đức Chúa Jêsus-Christ là thầy tế-lễ thượng-phẩm của giao-ước mới

14 Ấy vậy, vì chúng ta có thầy tế-lễ thượng-phẩm lớn đã trải qua các từng trời, tức là Đức Chúa Jêsus, Con Đức Chúa Trời, thì hãy bền giữ đạo chúng ta đã nhận tin. 15 Vì chúng ta không có thầy tế-lễ thượng-phẩm chẳng có thể cảm-thương sự yếu-đuối chúng ta, bèn có một thầy tế-lễ bị thử-thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội. 16 Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn-phước, hầu cho được thương-xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì-giờ có cần-dùng.

51 Phàm thầy tế-lễ thượng-phẩm, từ trong loài người chọn ra, thì vì loài người lập lên hầu việc Đức Chúa Trời, để dâng lễ-vật và hi-sinh vì tội-lỗi. 2 Người đã bị vây trong sự yếu-đuối, nên có thể thương-xót những kẻ ngu-dốt sai-lầm. 3 Ấy bởi sự yếu-đuối đó mà người buộc phải vì tội-lỗi mình dâng của tế-lễ, cũng như vì tội-lỗi của dân-chúng.

4 Vả lại, không ai chiếm lấy chức trọng đó cho mình; phải được Đức Chúa Trời kêu-gọi như A-rôn ngày xưa. 5 Cũng một thể ấy, Đấng Christ không tự tôn mình làm thầy tế-lễ thượng-phẩm; nhưng tại Đấng đã phán cùng Ngài rằng:

Ngươi là Con ta,
Ta đã sanh ngươi ngày nay.[1]

6 Lại nơi khác có phán cùng Ngài rằng:

Ngươi làm thầy tế-lễ đời đời
Theo ban Mên-chi-xê-đéc.[2]

7 Khi Đấng Christ còn trong xác-thịt, thì đã kêu lớn tiếng khóc-lóc mà dâng những lời cầu-nguyện nài-xin cho Đấng có quyền cứu mình khỏi chết, và vì lòng nhơn-đức Ngài, nên được nhậm lời. 8 Dầu Ngài là Con, cũng đã học-tập vâng lời bởi những sự khốn-khổ mình đã chịu, 9 và sau khi đã được làm nên trọn-vẹn rồi, thì trở nên cội-rễ của sự cứu-rỗi đời đời cho kẻ vâng lời Ngài, 10 lại có Đức Chúa Trời xưng Ngài là thầy tế-lễ thượng-phẩm theo ban Mên-chi-xê-đéc.

Trách kẻ lười-biếng về đạo-lý

11 Về sự đó, chúng ta có nhiều đều nên nói, và khó cắt-nghĩa, vì anh em đã trở nên chậm hiểu. 12 Đáng lẽ anh em đã làm thầy từ lâu rồi, nay còn cần người ta lấy những đều sơ-học của lời Đức Chúa Trời mà dạy anh em; anh em cần ăn sữa thay vì đồ-ăn đặc. 13 Vả, kẻ nào chỉ ăn sữa thôi, thì không hiểu đạo công-bình; vì còn là thơ-ấu. 14 Nhưng đồ-ăn đặc là để cho kẻ thành-nhơn, cho kẻ hay dụng tâm-tư luyện-tập mà phân-biệt đều lành và dữ.

Kết-quả khốn-nạn của sự bỏ đạo

61 Ấy vậy, chúng ta phải bỏ qua các đều sơ-học về Tin-lành của Đấng Christ, mà tấn-tới sự trọn-lành,


  1. Thi-thiên 2 : 7.
  2. Thi-thiên 110 : 4.
— 275 —