Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1371

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
12 : 1
12 : 22
HÊ-BƠ-RƠ

Cứ nhìn xem Đức Chúa Jêsus, lấy lòng bền-đỗ mà chiến-đấu

121 Thế thì, vì chúng ta được nhiều người chứng-kiến vây lấy như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội-lỗi dễ vấn-vương ta, lấy lòng nhịn-nhục theo-đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta, 2 nhìn xem Đức Chúa Jêsus, là cội-rễ và cuối-cùng của đức-tin, tức là Đấng vì sự vui-mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập-tự-giá, khinh đều sỉ-nhục, và hiện nay ngồi bên hữu ngai Đức Chúa Trời. 3 Vậy, anh em hãy nghĩ đến Đấng đã chịu sự đối-nghịch của kẻ tội-lỗi dường ấy, hầu cho khỏi bị mỏi-mệt sờn lòng.

Sự thử-thách là Chúa sửa-phạt tín-đồ cho được nên thánh

4 Anh em chống-trả với tội-ác còn chưa đến nỗi đổ huyết; 5 lại đã quên lời khuyên anh em như khuyên con, rằng:

Hỡi con, chớ dể-ngươi sự sửa-phạt của Chúa,
Và khi Chúa trách, chớ ngã lòng;
6 Vì Chúa sửa-phạt kẻ Ngài yêu,
Hễ ai mà Ngài nhận làm con, thì cho roi cho vọt.[1]

7 Ví bằng anh em chịu sửa-phạt, ấy là Đức Chúa Trời đãi anh em như con, vì có người nào là con mà cha không sửa-phạt? 8 Nhưng nếu anh em được khỏi sự sửa-phạt mà ai nấy cũng phải chịu, thì anh em là con ngoại-tình, chớ không phải con thật. 9 Cha về phần xác sửa-phạt, mà chúng ta còn kính-sợ thay, huống chi Cha về phần hồn, chúng ta há chẳng càng nên vâng-phục lắm để được sự sống sao? 10 Vả, cha về phần xác theo ý mình mà sửa-phạt chúng ta tạm-thời, nhưng Đức Chúa Trời vì ích cho chúng ta mà sửa-phạt, để khiến chúng ta được dự phần trong sự thánh-khiết Ngài. 11 Thật các sự sửa-phạt lúc đầu coi như một cớ buồn-bã, chớ không phải sự vui-mừng; nhưng về sau sanh ra bông-trái công-bình và bình-an cho những kẻ đã chịu luyện-tập như vậy.

Khuyên phải thánh-khiết

12 Vậy, hãy dở bàn tay yếu-đuối của anh em lên, luôn cả đầu-gối lỏng-lẻo nữa. 13 Khá làm đường thẳng cho chơn anh em theo, hầu cho kẻ nào què khỏi lạc đường mà lại được chữa lành nữa.

14 Hãy cầu sự bình-an với mọi người, cùng tìm theo sự nên thánh, vì nếu không nên thánh thì chẳng ai được thấy Đức Chúa Trời. 15 Khá coi chừng kẻo có kẻ trật phần ân-điển của Đức Chúa Trời, kẻo rễ đắng châm ra, có thể ngăn-trở và làm ô-uế phần nhiều trong anh em chăng. 16 Hãy coi chừng, cho trong anh em chớ có ai gian-dâm, cũng đừng có ai khinh-lờn như Ê-sau, chỉ vì một món ăn mà bán quyền con trưởng. 17 Thật vậy, anh em biết rằng đến sau, người muốn cha mình chúc phước cho, thì lại bị bỏ; vì dẫu người khóc-lóc cầu-xin, cũng chẳng đổi được ý cha mình đã định rồi.

Ơn riêng và trách-nhiệm của tín-đồ dưới giao-ước mới

18 Anh em chẳng tới gần một hòn núi mà người ta có thể rờ đến được, cũng chẳng đến gần lửa hừng, hoặc tối-tăm, hoặc âm-ế, hoặc gió dữ, 19 hoặc tiếng loa thổi vang, hoặc tiếng nói kinh-khiếp đến nỗi ai nghe đều nài-xin đừng nói với mình nữa; 20 vì họ không chịu nổi lời phán nầy: Dẫu loài thú-vật tới gần núi nầy cũng sẽ bị ném đá.[2] 21 Lại cảnh-trạng đó rất kinh-khiếp, đến nỗi Môi-se nói rằng: Ta thật sợ-sệt và run-rẩy cả người.[3] 22 Nhưng anh em đã tới gần núi Si-ôn, gần thành của Đức Chúa Trời hằng sống,


  1. Châm-ngôn 3: 11, 12.
  2. Xuất Ê-díp-tô ký 19: 12, 13.
  3. Phục-truyền 9: 19.
— 283 —