Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1408

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
14 : 18
16 : 10
KHẢI-HUYỀN

lưỡi liềm bén. 18 Rồi một vị thiên-sứ khác nữa có quyền cai-trị lửa, từ bàn-thờ đi ra, lấy tiếng lớn kêu vị thiên-sứ cầm lưỡi liềm bén mà rằng: Hãy quăng lưỡi liềm bén của ngươi xuống và hái những chùm nho ở dưới đất đi, vì nho đã chín rồi. 19 Thiên-sứ quăng lưỡi liềm xuống đất, cắt vườn nho ở đất và ném nho vào thùng lớn thạnh-nộ của Đức Chúa Trời. 20 Thùng ấy phải giày-đạp tại ngoài thành; rồi có huyết ở thùng chảy ra, huyết đó lên đến chỗ khớp ngựa, dài một quãng là một ngàn sáu trăm dặm.

Bài ca của những người thắng con thú

151 Tôi thấy một điềm khác ở trên trời, vừa lớn vừa lạ: bảy thiên-sứ cầm bảy tai-nạn sau-cùng, vì bởi các tai-nạn nầy làm hết cơn thạnh-nộ của Đức Chúa Trời.

2 Tôi thấy như biển bằng pha-ly lộn với lửa, những kẻ đã thắng con thú và hình-tượng nó cùng số của tên nó, đứng bên biển pha-ly đó mà nâng đờn cầm của Đức Chúa Trời. 3 Chúng hát bài ca Môi-se, là tôi-tớ Đức Chúa Trời, và bài ca Chiên Con, mà rằng:

Hỡi Chúa là Đức Chúa Trời Toàn-năng, công-việc Chúa lớn-lao và lạ-lùng thay! Hỡi Vua của muôn đời, đường-lối Ngài là công-bình và chơn-thật! 4 Lạy Chúa, ai là kẻ không kính-sợ và không ngợi-khen danh Ngài? Vì một mình Ngài là thánh, mọi dân-tộc sẽ đến thờ-lạy trước mặt Ngài, vì các sự đoán-xét Ngài đã được tỏ ra.

Bảy bát thạnh-nộ của Đức Chúa Trời

5 Rồi đó, tôi nhìn xem, thấy trên trời có nơi thánh của đền-tạm chứng-cớ mở ra. 6 Bảy vị thiên-sứ cầm bảy tai-nạn từ đền-thờ đi ra, mặc áo gai trong-sạch rực-rỡ, và ngang ngực thắt đai vàng. 7 Một con trong bốn con sanh-vật ban cho bảy vị thiên-sứ bảy cái bát bằng vàng đựng đầy sự thạnh-nộ của Đức Chúa Trời, là Đấng hằng sống đời đời. 8 Đền-thờ bèn đầy những khói, vì cớ sự vinh-hiển và oai-quyền của Đức Chúa Trời; chẳng ai được vào đền-thờ cho đến chừng nào bảy tai-nạn của bảy thiên-sứ được làm trọn.

Bảy tai-nạn sau-cùng trút xuống đất

161 Bấy giờ, tôi nghe một tiếng lớn từ trong đền-thờ ra, phán với bảy vị thiên-sứ rằng: Hãy đi, trút bảy bát thạnh-nộ của Đức Chúa Trời xuống đất.

2 Vị thiên-sứ thứ nhứt đi trút bát mình xuống đất, thì trở nên ghẻ-chốc dữ và đau trên những người có dấu con thú cùng thờ-lạy hình-tượng nó.

3 Vị thiên-sứ thứ hai, trút bát mình xuống biển, thì biển biến ra huyết, như huyết người chết; phàm sanh-vật ở trong biển đều chết hết.

4 Vị thiên-sứ thứ ba trút bát mình xuống các sông cùng các suối nước, thì nước biến ra huyết. 5 Tôi nghe thiên-sứ của nước nói rằng: Hỡi Đấng hiện có, đã có, tức là Đấng Thánh, Ngài là công-bình, vì Ngài đã phán-xét thể nầy; 6 bởi vì chúng nó đã làm đổ huyết của các thánh-đồ cùng của các đấng tiên-tri, và Ngài đã cho chúng nó uống huyết: thật là đáng lắm. 7 Tôi lại nghe bàn-thờ nói rằng: Phải, lạy Chúa, là Đức Chúa Trời toàn-năng, những sự phán-xét của Ngài đều chơn-thật và công-bình.

8 Vị thiên-sứ thứ tư trút bát mình trên mặt trời, thì mặt trời được quyền lấy lửa làm sém loài người. 9 Loài người bị lửa rất nóng làm sém, chúng nó nói phạm đến danh Đức Chúa Trời là Đấng có quyền trên các tai-nạn ấy, và chúng nó cũng không ăn-năn để dâng vinh-hiển cho Ngài.

10 Vị thiên-sứ thứ năm trút bát

— 320 —