Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/1409

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
16: 11
17 : 11
KHẢI-HUYỀN

mình trên ngôi con thú, nước của nó bèn trở nên tối-tăm, người ta đều cắn lưỡi vì đau-đớn. 11 Chúng nó nói phạm đến Đức Chúa Trời trên trời vì cớ đau-đớn và ghẻ-chốc mình, và cũng không ăn-năn công-việc mình.

12 Vị thiên-sứ thứ sáu trút bát mình xuống sông cái Ơ-phơ-rát; sông liền cạn-khô, đặng sửa-soạn cho các vua từ Đông-phương đến có lối đi được. 13 Tôi thấy từ miệng rồng, miệng thú, miệng tiên-tri giả có ba tà-thần ra, giống như ếch-nhái. 14 Đó là những thần của ma-quỉ, làm phép lạ và đi đến các vua trên khắp thế-gian, để nhóm-hiệp về sự chiến-tranh trong ngày lớn của Đức Chúa Trời toàn-năng. — 15 Kìa, ta đến như kẻ trộm. Phước cho kẻ tỉnh-thức và giữ-gìn áo-xống mình, đặng khỏi đi lỏa-lồ và người ta không thấy sự xấu-hổ mình! — 16 Chúng nhóm các vua lại một chỗ, theo tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Ha-ma-ghê-đôn.

17 Vị thiên-sứ thứ bảy trút bát mình trong không-khí, thì có tiếng lớn trong đền-thờ vang ra, từ ngôi đến mà phán rằng: Xong rồi! 18 Liền có chớp-nhoáng, tiếng rầm, sấm vang và động-đất dữ-dội, động đất lớn lắm đến nỗi từ khi có loài người trên đất chưa hề có như vậy. 19 Thành-phố lớn bị chia ra làm ba phần, còn các thành của các dân ngoại đều đổ xuống, và Đức Chúa Trời nhớ đến Ba-by-lôn lớn đặng cho nó uống chén rượu thạnh-nộ Ngài. 20 Mọi đảo đều ẩn-trốn, các núi chẳng còn thấy nữa. 21 Những cục mưa đá lớn, nặng bằng một ta-lâng, ở trên trời rớt xuống trên loài người; loài người bèn nói phạm đến Đức Chúa Trời bởi cớ tai-nạn mưa đá ấy, vì là một tai-nạn gớm-ghê.

Sự phán-xét Ba-by-lôn lớn

171 Bấy giờ trong bảy vị thiên-sứ cầm bảy bát ấy, có một vị đến gần mà nói với tôi rằng: Lại đây, ta sẽ chỉ cho ngươi sự phán-xét về con đại dâm-phụ, nó ngồi trên các dòng nước lớn kia. 2 Các vua trong thiên-hạ phạm tội tà-dâm với nó, và dân-sự trong thế-gian cũng say-sưa vì rượu tà-dâm của nó.

3 Tôi được Thánh-Linh cảm-động, thiên-sứ đó đem tôi tới nơi đồng vắng; thấy một người đờn-bà ngồi trên lưng một con thú sắc đỏ sặm, mình mang đầy những tên sự phạm-thượng, có bảy đầu và mười sừng. 4 Người đờn-bà ấy mặc màu tía màu điều, trang-sức những vàng, bửu-thạch và hột châu; tay cầm một cái chén vàng đầy những đồ gớm-ghiếc và dâm-uế. 5 Trên trán nó có ghi một tên, là: sự mầu-nhiệm, ba-by-lôn lớn, là mẹ kẻ tà-dâm và sự đáng gớm-ghê trong thế-gian. 6 Tôi thấy người đờn-bà đó say huyết các thánh-đồ và huyết những kẻ chết vì Đức Chúa Jêsus; tôi thấy mà lấy làm lạ lắm.

7 Thiên-sứ bảo tôi rằng: Sao ngươi lấy làm lạ? Ta sẽ cắt-nghĩa cho ngươi sự mầu-nhiệm của người đờn-bà cùng của con thú chở nó, là con thú có bảy đầu và mười sừng. 8 Con thú ngươi đã thấy, trước có, mà bây giờ không còn nữa; nó sẽ từ dưới vực lên và đi đến chốn hư-mất; những dân-sự trên đất, là những kẻ không có tên ghi trong sách sự sống từ khi sáng-thế, thấy con thú thì đều lấy làm lạ, vì nó trước có, nay không có nữa, mà sau sẽ hiện đến. 9 Đây là sự nghĩ-ngợi có khôn-ngoan. Bảy cái đầu tức là bảy hòn núi mà người đờn-bà ngồi lên. 10 Nó cũng là bảy vì vua nữa; năm vì trước đã đổ, một vì hiện có, còn một vì nữa chưa đến; khi vì ấy sẽ đến, cũng chẳng còn được bao lâu. 11 Chính con thú trước đã có nay không có nữa, là vì vua thứ tám; nó cũng ở trong số bảy, và nó sẽ đi đến chỗ hư-mất.

— 321 —