Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/386

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.

13:14 II SA-MU-EN một người ô-danh trong Y-sơ-ra-ên. Thà anh nói cùng vua thì hơn; vua chẳng cấm anh lấy tôi làm vợ. 14 Nhưng Am-nôn không khửng nghe nàng; và vì người mạnh hơn, bèn gian-hiếp nàng, nằm cùng nàng. 15Rồi đó, Am-nôn lấy làm gớm ghét nàng quá, đến đỗi tinh người ghen- ghét nàng lại lớn hơn tình thường- yêu nàng khi trước. Am-nôn nói cùng nàng rằng: Hãy đứng dậy, đi đi ! 16 Nàng đáp: Chở đuổi tôi đi mà làm cho tôi một sự quấy lớn hơn sự quấy anh đã làm rồi ! Nhưng người không khứng nghe nàng; 47bèn gọi một đứa trẻ hầu-hạ, mà hiểu rằng: Hãy đuổi đờn-bà này ra khỏi trước mặt ta, rồi đóng cửa khóa chốt lại! 18 Vả, nàng mặc một cái áo trong dài, vì các công chúa đều mặc áo như thế đương khi còn đồng-trinh. Vậy, tôi-tớ của Am-nộn đuổi nàng ra và đóng cửa lại. Ta-ma bèn bỏ tro trên đầu mình, xé áo dài, và bung tay trên đầu, vừa đi vừa cất tiếng la. 20 Áp-sa-lôm, anh nàng, hỏi nàng rằng: Có phải Am-nôn, anh của em đã nằm cùng em chăng? Thế thì, hỡi em, hãy làm thinh, vì là anh của em; chở lấy sự đó mà cực lòng quả! Như vậy, Ta-ma ở riêng ra nơi nhà Áp-sa-lôm, anh nàng. 2 Vua Đa-vít hay được các đều đỏ, bèn giận lắm. 22 Áp-sa-lôm chẳng còn nói cùng Am- nên một lời nào, hoặc lành hay dữ, vì người ghét Am-nôn, bởi Am-nôn đã gian-hiếp Ta-ma, em gái minh. 24 Am nôn chết và Áp-sa-lôm chạy trốn 23Cách hai năm sau, đương lúc Áp-sa-lôm hớt lông chiến mình tại Ba-anh-Hát-so gần Ép-ra-im, người mời hết thảy các vương tử. 2 Áp- sa-lôm đến cùng vua mà thưa rằng: Kẻ tôi-tớ vua có những thợ hớt lồng chiên nơi nhà; vậy, xin vua cùng quần-thần của vua đến nhà kẻ | | 13:35 Áp-sa-lôm rằng: Không được, con ; hết thảy chúng ta không đi đến nhà con, vì sẽ làm tổn-phi cho con. Mặc dầu Áp-sa-lôm cổ nài, Đa-vít không chịu đi đến đó ; nhưng Đa-vít chúc phước cho người. 26Áp-sa- làm bèn nói rằng: Nếu vua không đến, xin cho phép Am-nôn, anh tôi, đến cùng chúng tôi. Vua đáp: Có sao nó sẽ đi đến cùng con? 27Nhưng Áp-sa-lôm cố nài đến đỗi vua đề cho Am-nôn và hết thảy vương tử đi với người. 28 Vả, Áp-sa-lôm truyền lịnh cho các tôi-tở mình rằng: Hãy ỷ-tử, xem khi lòng Am-nôn vui vì rượu, và khi ta bảo các ngươi: Hãy đánh Am- nôn, thì bấy giờ, hãy giết hắn đi, chở sợ chỉ : ấy chính ta dặn-biểu các ngươi làm đều đó. Khá can đởm, tỏ mình ra mạnh bạo! 29Các tôi-tớ Áp-sa-lôm xử Am-nôn y như người đã truyền cho họ. Bấy giờ, các vương-tủ đứng dậy, cỡi lừa và chạy tron. 30 Đương khi các vương-tử ở dọc đường, có tiếng thấu đến vua Đa-vít rằng Áp-sa-lôm đã giết các vương-tử rồi, không có một ai thoát khỏi. 31Vua đứng dậy, xé áo mình và nằm dưới đất; hết thảy tôi-tớ người đứng chầu gần bên, áo cũng xé rách. 32Nhưng Giô-na-đáp, con trai Si-mê- a, là anh Đa-vít, cất tiếng nói rằng: Xin chúa tôi chở tưởng rằng các vương tử của chúa đã bị giết hết; vì chỉ một mình Am-nôn bị chết thôi; ấy là việc Áp-sa-lôm đã định ý làm từ ngày Am-nôn gian-hiếp Ta ma, em gái của người. saẤy vậy, xin vua-chúa tôi, chớ tưởng rằng hết thảy vương tử đã chết; chỉ một mình Am-nôn chết đó thôi. 34 Áp-sa-lôm đã chạy trốn. Kẻ tôi tớ đương ở vọng-canh, ngước mắt lên, nhìn thấy một đoàn người đồng lắm đi tới, do theo đường tây, về tôi-tớ vua, 25 Nhưng vua đáp cùng | phía núi. 35 Giô-na-đáp tàu cùng - 374-

-

— 374 —