Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/387

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
13 : 36
14 : 17
II SA-MU-ÊN

vua rằng: Tôi thấy các vương-tử đến; việc đã xảy ra y như tôi-tớ vua đã nói. 36 Người nói vừa dứt, thì thấy các vương-tử đến; họ đều cất tiếng lên khóc. Vua và hết thảy tôi-tớ cũng đều tuôn tràn giọt lụy. 37 Còn Áp-sa-lôm đã chạy trốn, và ẩn tại nhà Thanh-mai, con trai A-mi-hút, vua xứ Ghê-su-rơ. Đa-vít để tang cho con trai mình luôn luôn.

38 Áp-sa-lôm trốn tại xứ Ghê-su-rơ ba năm. 39 Đoạn, vua Đa-vít bỏ không đuổi theo Áp-sa-lôm nữa, vì vua đã được giải-buồn về sự chết của Am-nôn.

Áp-sa-lôm trở về làm hòa lại cùng cha mình

141 Bấy giờ, Giô-áp con trai của Xê-ru-gia, thấy lòng vua hướng về Áp-sa-lôm, 2 thì sai đi tìm tại Thê-cô-a một người đờn-bà khôn-khéo, mà dặn nàng rằng: Hãy làm bộ có tang, mặc áo chế, chớ xức dầu trên đầu nàng, song hãy có dáng một người đờn-bà đã từ lâu ngày khóc một kẻ chết. 3 Đoạn, hãy vào đền vua, tâu cùng vua theo cách nầy. Giô-áp bèn để trong miệng nàng các lời nàng phải nói.

4 Vậy, người đờn-bà ở Thê-cô-a đi đến cùng vua, sấp mình xuống đất mà lạy, rồi tâu rằng: Lạy vua, xin hãy cứu tôi! 5 Vua nói: Ngươi muốn chi? Nàng thưa rằng: Hỡi ôi! tôi góa-bụa, chồng tôi đã chết. 6 Kẻ đòi vua vốn có hai con trai; chúng nó đã đánh lộn với nhau ở ngoài đồng, và vì không ai can ra, nên đứa nầy đánh đứa kia chết. 7 Vì đó, cả dòng-họ đều dấy lên nghịch cùng con đòi của vua, và nói rằng: Hãy nộp cho chúng ta kẻ đã giết em mình, chúng ta muốn giết nó, để báo thù em nó mà nó đã giết; và mặc dầu nó là kẻ kế-nghiệp, chúng ta cũng sẽ diệt nó. — Vậy, chúng toan tắt đóm lửa còn lại cho tôi, không để cho chồng tôi hoặc danh, hoặc dòng-dõi gì trên mặt đất. 8 Vua nói cùng người đờn-bà rằng: Hãy trở về nhà ngươi; ta sẽ truyền lịnh về việc ngươi. 9 Người đờn-bà Thê-cô-a thưa cùng vua rằng: Lạy vua-chúa tôi, nguyện lỗi đổ lại trên tôi và trên nhà cha tôi, nguyện vua và ngôi vua không can-dự đến! 10 Vua tiếp: Nếu có ai hăm-dọa ngươi nữa, hãy dẫn nó đến ta. Nó sẽ chẳng còn dám đụng đến ngươi đâu nữa. 11 Nàng tiếp rằng: Tôi cầu-xin vua hãy chỉ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua làm chứng rằng kẻ báo thù huyết chớ làm hại tôi càng nặng hơn, và giết con trai tôi. Vua đáp: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng-sống mà thề rằng, một sợi tóc sẽ chẳng rụng xuống khỏi đầu của con trai ngươi!

12 Người đờn-bà lại tiếp: Xin cho phép con đòi vua còn tâu một lời cùng vua-chúa tôi nữa. Vua đáp: Hãy nói. 13 Người đờn-bà nói: Vậy thì sao đối cùng dân-sự của Đức Chúa Trời, vua chẳng đoán-xét đồng một thể? Vua phán lời đó giống như kẻ có tội, vì vua không đòi về đứa con trai mà vua đã đày đi. 14 Vì rốt lại, chúng ta là kẻ hay chết, giống như nước chảy trên đất, không hốt lại được. Nhưng Đức Chúa Trời không cất mạng-sống đi, Ngài biết tìm cách-thế đặng không đẩy kẻ bị đầy cách xa Ngài.

15 Bây giờ, nếu tôi đến tâu cùng vua-chúa tôi, ấy vì dân-sự làm cho tôi run-sợ. Con đòi vua có nghĩ rằng: Mình phải tâu cùng vua, có lẽ vua sẽ làm đều con đòi vua cầu-xin. 16 Phải, vua sẽ nghe con đòi vua mà giải-cứu nó khỏi tay kẻ muốn diệt chúng tôi, là tôi và con trai tôi, khỏi sản-nghiệp của Đức Chúa Trời. 17 Vậy, con đòi vua đã nghĩ rằng: Chớ chi lời của vua-chúa tôi ban cho chúng tôi sự an-nghỉ; vì vua-

— 375 —