Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/390

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
15 : 25
16 : 6
II SA-MU-ÊN

dân-sự đã ra khỏi thành xong rồi. 25 Vua bèn nói cùng Xa-đốc rằng: Hãy thỉnh hòm của Đức Chúa Trời vào trong thành. Nếu ta được ơn trước mặt Đức Giê-hô-va, ắt Ngài sẽ đem ta về, cho ta thấy lại hòm giao-ước và nơi ngự của Ngài. 26 Nhưng nếu Ngài phán như vầy: Ta không ưa-thích ngươi; thế thì, nguyện Ngài xử ta theo ý Ngài lấy làm tốt! 27 Vua lại nói cùng thầy tế-lễ Xa-đốc rằng: Nầy nghe, hãy trở về thành bình-an, với A-bia-tha, A-hi-mát, và Giô-na-than, là hai con trai ngươi. 28 Còn ta, ta sẽ đợi tại trong đồng bằng của sa-mạc cho đến khi có kẻ bởi các ngươi đem tin báo cho ta. 29 Ấy vậy, Xa-đốc và A-bia-tha thỉnh hòm của Đức Chúa Trời về Giê-ru-sa-lem, và họ ở lại tại đó.

30 Da-vít trèo lên núi Ô-li-ve; người vừa leo lên vừa khóc, đầu trùm lại và chơn không. Hết thảy người đi theo cũng trùm đầu, vừa trèo lên vừa khóc. 31 Người ta bèn đến nói cùng Đa-vít rằng: A-hi-tô-phe cũng hiệp đảng phản-nghịch với Áp-sa-lôm. Đa-vít cầu rằng: Ôi, Đức Giê-hô-va! xin làm cho những mưu-chước của A-hi-tô-phe ra ngu-dại. 32 Khi Đa-vít đã đi đến chót núi, tại nơi người ta thờ-lạy Đức Chúa Trời, — thì Hu-sai, người Ạt-kít, đến đón người, áo xé rách và đầu đầy bụi-đất. 33 Đa-vít nói cùng người rằng: Nếu ngươi đến cùng ta, tất ngươi sẽ làm khó-nhọc cho ta. 34 Nhưng nếu ngươi trở về thành, và nói cùng Áp-sa-lôm rằng: Ôi vua! tôi là kẻ tôi-tớ vua. Thuở trước tôi đã phục-sự vua cha thể nào, bây giờ tôi sẽ phục-sự vua thể ấy, — vậy ngươi sẽ vì ta làm bại mưu-chước của A-hi-tô-phe. 35 Hai thầy tế-lễ Xa-đốc và A-bia-tha sẽ đồng cùng ngươi. Phàm việc chi ngươi hay được về nhà vua[1], ngươi phải thuật cho hai thầy tế-lễ Xa-đốc và A-bia-tha biết. 36 Hai người có hai đứa con trai theo mình, là A-hi-mát, con trai của Xa-đốc, và Giô-na-than, con trai của A-bia-tha; các ngươi phải dùng chúng nó để báo tin cho ta mọi đều mình sẽ nghe thấy. 37 Vậy, Hu-sai, bạn-hữu của Đa-vít, trở về thành đương khi Áp-sa-lôm vào trong Giê-ru-sa-lem.

Xíp-ba nhờ sự cáo-gian chủ mình, là Mê-phi-bô-sết, mà được tài-sản người

161 Đa-vít vừa trèo qua khỏi chót núi, thì Xíp-ba, tôi-tớ của Mê-phi-bô-sết, đến đón vua với hai con lừa mang bành chở hai trăm ổ bánh, một trăm cái bánh nhỏ bằng trái nho, một trăm cái bánh nhỏ bằng trái vả, và một bầu rượu nho. 2 Vua hỏi Xíp-ba rằng: Ngươi có ý dùng đều đó làm chi? Xíp-ba thưa rằng: Hai con lừa dùng làm vật cỡi cho nhà vua; bánh và trái nho dùng làm đồ-ăn cho các người trai-trẻ, còn rượu để dùng cho những kẻ mệt-nhọc trong đồng vắng uống. 3 Vua hỏi: Vậy, con trai của chủ ngươi ở đâu? Xíp-ba thưa: Người ở lại Giê-ru-sa-lem, vì nói rằng: Ngày nay nhà Y-sơ-ra-ên sẽ trả nước của cha ta lại cho ta. 4 Vua bèn nói cùng Xíp-ba rằng: Thế thì, mọi vật thuộc về Mê-phi-bô-sết đều nên của ngươi. Xíp-ba tiếp: Nầy tôi phục dưới chơn vua. Vua ôi, ước gì tôi được ơn trước mặt vua-chúa tôi!

Si-mê-i rủa-sả Đa-vít; nhưng Đa-vít không báo-thù

5 Vua Đa-vít vừa đến Ba-hu-rim, thấy ở đó đi ra một người về dòng-dõi nhà Sau-lơ, tên là Si-mê-i, con trai của Ghê-ra. Người vừa đi tới, vừa rủa-sả, 6 ném đá vào Đa-vít và


  1. Ấy là nhà của Áp-sa-lôm, vua mới.
— 378 —