Bước tới nội dung

Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/391

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.

16: 7 II SA-MU-EN các tôi-tớ của vua: cả dân-sự và các dõng sĩ đều vây phủ vua bên hữu và bên tả. 7Si-mê-i rủa-sa Đa-vit như lời này: Ở người huyết, người gian-tà kia! hãy đi nà, hãy đi này 8 Người đã tự làm vua thay vi Sau-lơ, nên bây giờ Đức Giê-hô-va khiến những huyết của nhà người đỏ lại trên ngươi; Ngài sẽ phỏ nước vào tay Áp-sa-lôm, con trai ngươi; và kia, chính ngươi bị hoạn nạn, bởi vì ngươi là một người huyết. aBấy | giờ, A-bi-sai, con trai của Xê-ru-gia, tâu với vua rằng: Cớ sao con chó chết kia dám mắng vua-chúa tôi ? Hãy để tôi đi chém đầu nó. 10 Nhưng vua đáp rằng: Hỡi các con trai Xê- ru-gia, ta có can-hệ gi với các ngươi? Hãy để Si-mê-i rủa sả. Ấy là Đức Giê-hô-va đã phản cùng người rằng: Hãy rủa-sả Đa-vít. Vậy ai dám nói củng người rằng: Có sao người làm như vậy ? “ Đoạn, Đa-vít nói với A-bi-sai và các tôi -tớ minh rằng: Kìa, con ruột ta, là kẻ do lòng ta sanh ra, còn muốn hại mạng sống ta thay ; phương chi người Bên- gia-min này! Hãy để cho nó làm, đề nó rủa-sả, vi Đức Giê-hô-va đã phản dặn nó làm vậy. 42Có lẽ Đức Giê- hô-va sẽ đoái-xem sự hoạn nạn ta, lấy phước trả lại thế cho sự rủa sả mà ta bị ngày nay. 48Đa-vít và các tôi tớ người cử đi; còn Si-mê-i đi theo hông núi, đối ngang Đa-vít. Người vừa đi vừa rủa-sã Đa-vít, ném đá người, và hất bụi lên. Như vậy, vua và cả dân chúng theo vua | | 17:3 rằng: Ấy có phải là sự nhơn-tử mà người dùng đãi bạn người u? Sao ngươi không đi theo bạn người? 18Hu-sai đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Không; tôi sẽ thuộc về ai là người được Đức Giê-hô-va lựa-chọn, được dân sự này và cả dân Y-sơ-ra-ên lựa- chọn ; tôi sẽ ở cùng người đó. 19 Vả lại, ai là người tôi sẽ phục sự? Hả chẳng phải con trai của vua ư? Tôi sẽ làm tôi-tớ ông như đã làm tôi tớ của thân-phụ ông vậy. 20 Áp-sa-lôm bèn nói cùng A-hi-tô- phe rằng: Hai ngươi hãy mưu cùng nhau đặng định đều chúng ta phải làm. 2A-hi-tô-phe đáp cùng Áp-sa- lôm rằng: Hãy đi đến cùng các cung phi của thân-phụ ông đã để lại đặng giữ đền. Khi cả Y-sơ-ra-ên hay rằng ông đã sinhục thân-phụ ông như vậy, thì hết thảy những người ở cùng ông lại sẽ càng mạnh mẽ hơn. 22Vậy, người ta che cho Áp-sa-lôm một cái trại ở trên sân nóc đền ; rồi trước mặt cả Y-sơ-ra- ên, Áp-sa-lôm đi đến cùng các cung- phi của cha mình. 28 Vả, trong lúc đó, người ta coi mưu của A-hi-tô-phe như lời phán của chính Đức Chúa Trời. Giá-trị các mưu của A-hi-tô- phe, hoặc đối cùng Đa-vít, hoặc đối cùng Áp-sa-lôm, đều là như vậy. Áp-sa-lôm lấy mưu của Hu-sal làm hơn mưu của A-hi-tô-phe đều mệt nhọc, đi đến một nơi, và 17 A-hi-tô-phe lại nói cùng nghỉ khỏe đó. Hu-sai và A-hi-tô-phe ở với Áp-sa-lôm •sAp-sa-lôm và hết thảy người Y- sơ-ra-ên đều đã vào Giê-ru-sa-lem rồi, và A-hi-tô-phe theo người. 16 Khi Hu-sai, nguroi At-kit, ban-hiru của Đa-vít, đến bên Áp-sa-lôm, thì nói rằng: Vua vạn tuế! vua vạn tuế ! 17 Áp-sa-lôm nói với Hu-sai 379 Áp-sa-lômrằng: Xin tôi chọn mười hai ngàn quân. Tôi sẽ kéo ra đuổi theo Đa-vít nội đêm nay. Tôi sẽ xông vào người trong lúc người mệt-mỏi, ngã lòng, và làm cho người kinh-khiếp; cả dân chúng đi theo người sẽ chạy trốn, và tôi sẽ giết một minh vua. 3Như vậy, tôi

sẽ dẫn cả dàn chúng trở về cùng

— 379 —