Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/567

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
3 : 9
4 : 10
E-XƠ-RA

9 Bấy giờ, Giê-sua, các con trai người và anh em người, Cát-mi-ên và các con trai người, con-cháu Hô-đa-via và con-cháu Hê-na-đát, là người Lê-vi, với con trai và anh em của họ, đều chổi dậy đồng hiệp nhau như một, mà quản-đốc những người làm việc trong nhà của Đức Chúa Trời.

10 Khi các thợ xây nền đền của Đức Giê-hô-va, thì có những thầy tế-lễ đứng đó mặc áo lễ và cầm kèn, còn những người Lê-vi, con-cháu A-sáp, đều cầm chập-chỏa, đặng ngợi-khen Đức Giê-hô-va y như các lễ-phép của Đa-vít, vua Y-sơ-ra-ên, đã lập ra. 11 Chúng ca-hát đối-đáp mà ngợi-khen cảm-tạ Đức Giê-hô-va rằng: Đáng ngợi-khen Đức Giê-hô-va, vì Ngài là tốt-lành, lòng thương-xót của Ngài đối với Y-sơ-ra-ên còn đến đời đời! Cả dân-sự đều kêu reo tiếng lớn, ngợi-khen Đức Giê-hô-va, bởi vì người ta xây nền đền-thờ của Đức Giê-hô-va.

12 Nhiều thầy tế-lễ, người Lê-vi, trưởng-tộc, tức là những người già-cả đã thấy đền-thờ trước, bèn khóc tiếng lớn trong khi người ta xây nền của đền mới tại trước mặt mình. Cũng có nhiều người khác lại la tiếng lớn vui mừng hớn-hở; 13 nên người ta khó phân-biệt tiếng vui-mừng với tiếng khóc-lóc; vì dân-sự la lớn tiếng lên, và tiếng ấy vẳng-vẳng nghe xa.

Các thù-nghịch dân Giu-đa ngăn-cản việc xây-cất đền-thờ

41 Khi các thù-nghịch của Giu-đa và Bên-gia-min hay rằng những người đã bị bắt làm phu-tù được về cất đền-thờ cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, 2 bèn đi đến Xô-rô-ba-bên và các trưởng-tộc mà nói rằng: Chúng tôi muốn đồng xây-cất với các ngươi, vì chúng tôi tìm-cầu Đức Chúa Trời của anh em, cũng như anh em, và chúng tôi đã tế-lễ cho Ngài từ đời Ê-sa-Ha-đôn, vua A-si-ri, đem chúng tôi lên đây, 3 Nhưng Xô-rô-ba-bên, Giê-sua, và các trưởng-tộc khác của Y-sơ-ra-ên, đáp với chúng rằng: Các ngươi chẳng được phần chung với chúng ta đặng cất một đền-thờ cho Đức Chúa Trời của chúng ta; song chúng ta, chỉ một mình chúng ta, sẽ cất một đền cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, y như Si-ru, vua Phe-rơ-sơ, đã truyền bảo chúng ta.

4 Bấy giờ dân của xứ xui cho dân Giu-đa ngã lòng nhát-sợ, trong khi họ xây-cất; 5 và trọn đời Si-ru, vua Phe-rơ-sơ, cho đến đời Đa-ri-út, vua Phe-rơ-sơ, trị-vì, chúng đem hối-lộ cho những mưu-sĩ chống với dân Giu-đa, đặng phá việc họ lo-toan.

6 Nhằm đời A-suê-ru, vừa bắt đầu lên ngôi, thì chúng làm một cái trạng cáo dân Giu-đa và dân-cư Giê-ru-sa-lem. 7 Qua đời Ạt-ta-xét-xe, thì Bít-lam, Mít-rê-đát, Ta-bê-ên và đồng-liêu của chúng, viết biển tấu lên Ạt-ta-xét-xe, vua Phe-rơ-sơ. Cái biểu ấy viết bằng chữ A-ram và dịch ra tiếng A-ram.

8 Lại Rê-hum, tể-tướng, và Sim-sai, thơ-ký, đồng viết biểu nghịch cùng Giê-ru-sa-lem, tấu lên vua Ạt-ta-xét-xe như vầy:

9 Rê-hum, tể-tướng, Sim-sai, thơ-ký, và các đồng-liêu của họ, tức là người Đi-nít, người A-phạt-sa-thít, người Tạt-bê-lít, người A-phạt-sít, người Ạt-kê-vít, người Ba-by-lôn, người Su-san, người Đê-ha-vít, người Ê-lam, 10 và dân-sự khác mà Ô-náp-ba cao-trọng và vang-hiển đã đem qua, khiến ở trong thành Sa-ma-ri và trong các miền khác bên phía nầy sông.[1]


  1. Nghĩa là sông Ơ-phơ-rát.
— 555 —