Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/574

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
8: 36
9: 12
E-XƠ-RA

đực, bảy mươi bảy con chiên con, và mười hai con dê đực để làm của-lễ chuộc tội: cả thảy đều dâng lên làm của-lễ thiêu cho Đức Giê-hô-va. 36 Chúng giao chiếu-chỉ của vua cho các quan trấn, và cho các quan cai của vua ở phía bên nầy sông; họ bèn giúp-đỡ dân-sự và việc đền-thờ của Đức Chúa Trời.

E-xơ-ra buồn-rầu vì cớ dân Y-sơ-ra-ên cưới người ngoại. — Bài cầu-nguyện người

91 Sau các việc đó, các quan trưởng đến gần nói với ta rằng: Dân Y-sơ-ra-ên, những thầy tế-lễ, và người Lê-vi chẳng có phân-rẽ với các dân-tộc của xứ nầy; họ bắt-chước theo sự gớm-ghiếc của dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân Phê-rê-sít, dân Giê-bu-sít, dân Am-môn, dân Mô-áp, dân Ê-díp-tô, và dân A-mô-rít. 2 Vì chúng có lấy những con gái họ làm vợ của mình, và làm vợ con trai mình. Dòng-dõi thánh đã pha-lộn như vậy với dân-tộc của các xứ nầy; thật các trưởng và quan-cai vốn là kẻ đầu phạm tội dường ấy.

3 Khi ta nghe các lời ấy, ta bèn xé áo trong và áo tơi mình, nhổ tóc đầu và lông râu, rồi ngồi buồn-bã. 4 Những người vâng kỉnh các lời phán Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đều hiệp lại chung-quanh ta, sợ-hãi về tội trọng của các người đã bị bắt làm phu-tù được về có phạm; còn ta ngồi kinh-hoảng cho đến khi dâng của-lễ buổi chiều.

5 Đến giờ dâng của-lễ buổi chiều, ta đứng dậy khỏi nơi khổ-nhục mình, áo trong và áo tơi ta xé rách; ta quì gối xuống, giơ tay ra hướng về Giê-hô-va Đức Chúa Trời ta, 6 mà thưa với Ngài rằng: Ồ, Đức Chúa Trời tôi! tôi hổ ngươi thẹn mặt, chẳng dám ngước mặt lên Ngài, là Đức Chúa Trời tôi; vì gian-ác chúng tôi đã thêm nhiều quá đầu chúng tôi, và tội chúng tôi cao lớn tận trời. 7 Từ ngày tổ-phụ chúng tôi cho đến ngày nay, chúng tôi đã cực-cùng phạm-tội; vì cớ tội-ác mình, nên chúng tôi, các vua chúng tôi, và những thầy tế-lễ chúng tôi, đều bị phó vào tay các vua những xứ, bị gươm, bị bắt làm phu-tù, bị cướp-giựt, và bị sỉ-nhục, y như đều đó đã có ngày nay. 8 Song bây giờ, Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng tôi tạm làm ơn cho chúng tôi, để một phần dư lại của chúng tôi thoát-khỏi, và ban cho chúng tôi một cái đinh ở trong chỗ thánh nầy; hầu cho Đức Chúa Trời chúng tôi soi-sáng con mắt chúng tôi và khiến cho chúng tôi ở giữa sự nô-lệ mình được dấy lên một chút. 9 Vì chúng tôi vốn là kẻ nô-lệ; nhưng Đức Chúa Trời của chúng tôi không từ bỏ chúng tôi trong sự nô-lệ chúng tôi. Ngài đã khiến cho chúng tôi được ơn trước mặt các vua Phe-rơ-sơ, hầu ban cho chúng tôi sự dấy lên đặng cất lại đền của Đức Chúa Trời chúng tôi và xây lên lại những nơi hư-nát của nó, cùng ban cho chúng tôi một nơi ở tại trong xứ Giu-đa và thành Giê-ru-sa-lem. 10 Bây giờ, hỡi Đức Chúa Trời chúng tôi ôi! sau những đều đó, chúng tôi sẽ nói làm sao? Vì chúng tôi đã lìa-bỏ những điều-răn. 11 Ngài đã cậy các tiên-tri, là tôi-tớ Ngài, mà phán dạy chúng tôi, rằng: Xứ mà các ngươi sẽ vào đặng nhận lấy đó, là một xứ bị ô-uế tại sự ô-uế của các dân-tộc nó, và tại sự gớm-ghiếc của chúng nó đã làm cho xứ ấy đầy-dẫy từ đầu nầy chí đầu kia. 12 Vì vậy, cho nên chớ gả con gái các ngươi cho con trai chúng nó, và đừng cưới con gái họ cho con trai của các ngươi; chớ hề tìm-kiếm sự thạnh-lợi hoặc sự bình-an của chúng nó, để các

— 562 —