Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/794

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
3 : 4
4 : 8
TRUYỀN-ĐẠO

dỡ, và có kỳ xây-cất; 4 có kỳ khóc, và có kỳ cười; có kỳ than-vãn, và có kỳ nhảy-múa; 5 có kỳ ném đá, và có kỳ nhóm đá lại; có kỳ ôm-ấp, và có kỳ chẳng ôm-ấp; 6 có kỳ tìm, và có kỳ mất; có kỳ giữ-lấy, và có kỳ ném bỏ; 7 có kỳ xé-rách, và có kỳ may; có kỳ nín-lặng, có kỳ nói ra; 8 có kỳ yêu, có kỳ ghét; có kỳ đánh giặc, và có kỳ hòa-bình.

9 Kẻ làm việc có được ích-lợi gì về lao-khổ mình chăng? 10 Ta đã thấy công-việc mà Đức Chúa Trời ban cho loài người là để loài người dùng tập-rèn lấy mình. 11 Phàm vật Đức Chúa Trời đã làm nên đều là tốt-lành trong thì nó. Lại, Ngài khiến cho sự đời đời ở nơi lòng loài người; dầu vậy, công-việc Đức Chúa Trời làm từ ban-đầu đến cuối-cùng, người không thế hiểu được. 12 Vậy, ta nhìn-biết chẳng có đều gì tốt cho loài người hơn là vui-vẻ, và làm lành trọn đời mình. 12 Lại, ai nấy phải ăn, uống, và hưởng lấy phước của công-lao mình, ấy cũng là sự ban-cho của Đức Chúa Trời.

14 Ta biết rằng mọi việc Đức Chúa Trời làm nên còn có đời đời: người ta chẳng thêm gì được, cũng không bớt chi đặng; Đức Chúa Trời làm như thế, để loài người kính-sợ trước mặt Ngài. 15 Đều chi hiện có, đã có ngày xưa; đều gì sẽ xảy đến, đã xảy đến từ lâu rồi: Đức Chúa Trời lại tìm-kiếm việc gì đã qua.

16 Ta lại còn thấy dưới mặt trời, trong nơi công-đàng có sự gian-ác, và tại trốn công-bình có sự bất-nghĩa. 17 Ta bèn nói trong lòng rằng: Đức Chúa Trời sẽ đoán-xét kẻ công-bình và người gian-ác; vì ở đó có kỳ định cho mọi sự mọi việc.

18 Ta lại nói trong lòng rằng: Phải như vậy, bởi vì Đức Chúa Trời muốn thử-thách con loài người, và chỉ cho chúng biết rằng họ không hơn gì loài thú. 19 Vì việc xảy đến cho con loài người làm sao, thì xảy đến cho loài thú cũng vậy; sự xảy đến cho hai loài giống hẳn với nhau. Sự chết của loài nầy cũng như sự chết của loài kia; hai loài đều thở một thứ hơi, loài người chẳng hơn gì loài thú; vì thảy đều hư-không. 20 Cả thảy đều qui vào một chỗ; cả thảy do bụi-đất mà ra, cả thảy sẽ trở về bụi-đất. 21 Ai biết hoặc thần của loài người thăng lên, hoặc hồn của loài thú sa xuống dưới đất? 22 Thế thì, ta thấy chẳng chi tốt cho loài người hơn là vui-vẻ trong công-việc mình; ấy là kỷ-phần mình; vì ai sẽ đem mình trở lại đặng xem thấy đều sẽ xảy ra sau mình?

Đời đầy-dẫy nỗi đau-đớn và sai-lầm

41 Ta xây lại, xem-xét mọi sự hà-hiếp làm ra ở dưới mặt trời; kìa, nước mắt của kẻ bị hà-hiếp, song không ai an-ủi họ! Kẻ hà-hiếp có quyền-phép, song không ai an-ủi cho kẻ bị hà-hiếp! 2 Vậy, ta khen những kẻ chết đã lâu rồi là sướng hơn kẻ còn sống; 3 còn kẻ chưa được sanh ra, chưa thấy những gian-ác làm ra dưới mặt trời, ta cho là có phước hơn hai đằng kia.

4 Ta cũng thấy mọi công-lao và mọi nghề khéo là đều gây cho người nầy kẻ khác ganh-ghét nhau. Đều đó cũng là sự hư-không, theo luồng gió thổi.

5 Kẻ ngu-muội khoanh tay, ăn lấy thịt mình.

6 Thà đầy một lòng bàn tay mà bình-an, hơn là đầy cả hai mà bị lao-khổ, theo luồng gió thổi.

7 Ta bèn xây lại xem-thấy sự hư-không ở dưới mặt trời: 8 Nầy một người cô-độc, chẳng có ai hoặc con trai hay là anh em; dầu vậy, lao-khổ nó không thôi, mắt nó không hề chán của-cải; nó không hề nghĩ rằng: Vậy ta lao-khổ, ta bắt linh-

— 782 —