Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/795

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
4 : 9
5 : 17
TRUYỀN-ĐẠO

hồn nhịn các phước là vì ai? Đều đó cũng là hư-không, thật là công việc cực-nhọc.

9 Hai người hơn một, vì họ sẽ được công-giá tốt về công-việc mình. 10 Nếu người nầy sa-ngã, thì người kia sẽ đỡ bạn mình lên; nhưng khốn thay cho kẻ ở một mình mà sa-ngã, không có ai đỡ mình lên! 11 Cũng vậy, nếu hai người ngủ chung thì ấm; còn một mình thì làm sao ấm được? 12 Lại nếu kẻ ở một mình bị người khác thắng, thì hai người có thế chống-cự nó; một sợi dây đánh ba tao lấy làm khó đứt.

13 Một kẻ trẻ tuổi nghèo mà khôn, hơn một ông vua già-cả mà dại, chẳng còn biết nghe lời khuyên-can. 14 Vì kẻ trẻ ra khỏi ngục-khám đặng làm vua, dầu sanh ra nghèo trong nước mình. 15 Ta thấy mọi người sống đi đi lại lại dưới mặt trời, đều theo kẻ trẻ ấy, là người kế-vị cho vua kia. 16 Dân phục dưới quyền người thật đông vô-số; dầu vậy, những kẻ đến sau sẽ chẳng vui-thích về người. Đều đó cũng là sự hư-không, theo luồng gió thổi.

Khuyên về sự nhơn-từ và dùng của phải cách

51 Khi người vào nhà Đức Chúa Trời, hãy giữ chừng chơn mình. Thà lại gần mà nghe, hơn là dâng của tế-lễ kẻ ngu-muội; vì nó không hiểu-biết mình làm ác. 2 Chớ vội mở miệng ra, và lòng ngươi chớ lật-đật nói lời trước mặt Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời ở trên trời, còn ngươi ở dưới đất. Vậy nên ngươi khá ít lời. 3 Hễ nhiều sự lo-lắng ắt sanh ra chiêm-bao; còn nhiều lời thì sanh ra sự ngu-dại. 4 Khi ngươi khấn-hứa sự gì với Đức Chúa Trời, chớ chậm mà hoàn nguyện; vì Ngài chẳng vui-thích kẻ dại: vậy, khá trả đều gì ngươi hứa. 5 Thà đừng khấn-hứa, hơn là khấn-hứa mà lại không trả. 6 Đừng cho miệng ngươi làm cho xác-thịt mình phạm tội, và chớ nói trước mặt sứ-giả của Đức Chúa Trời rằng ấy là lầm-lỗi. Sao làm cho Đức Chúa Trời nổi giận vì lời nói ngươi, và Ngài làm hư công-việc của tay ngươi? 7 Đâu có chiêm-bao vô-số và nhiều lời quá, đó cũng có sự hư-không nhiều; song ngươi hãy kính-sợ Đức Chúa Trời.

8 Khi ngươi thấy trong xứ có kẻ nghèo bị hà-hiếp, hoặc thấy sự phạm đến lẽ chánh-trực, sự trái phép công-bình, thì chớ lấy làm lạ; vì có kẻ cao hơn kẻ cao vẫn coi-chừng, lại còn có Đấng cao hơn nữa. 9 Song một vua hay cày-cấy ruộng, ấy vẫn ích-lợi cho xứ mọi bề.

10 Kẻ tham tiền-bạc chẳng hề chán-lắc tiền-bạc; kẻ ham của-cải chẳng hề chán về huê-lợi. Đều đó cũng là sự hư-không. 11 Hễ của-cải thêm nhiều chừng nào, kẻ ăn cũng thêm nhiều chừng nấy. Chủ của-cải được ích gì hơn là xem-thấy nó trước mặt chăng?

12 Giấc-ngủ của người làm việc là ngon, mặc dầu người ăn ít hay nhiều; nhưng sự chán-lắc làm cho người giàu không ngủ được.

13 Có một tai-nạn dữ mà ta đã thấy dưới mặt trời: ấy là của-cải mà người chủ dành-chứa lại, trở làm hại cho mình, 14 hoặc vì cớ tai-họa gì, cả của-cải nầy phải mất hết; nếu người chủ sanh được một con trai, thì để lại cho nó hai tay không. 15 Mình lọt ra khỏi lòng mẹ trần-truồng thể nào, ắt sẽ trở về thể ấy, và về các huê-lợi của sự lao-khổ mình, chẳng có vật gì tay mình đem theo được. 16 Đều nầy cũng là một tai-nạn lớn: người ra đời thể nào, ắt phải trở về thể ấy. Vậy, chịu lao-khổ đặng theo luồng gió thổi, có ích-lợi gì chăng? 17 Lại trọn đời mình

— 783 —