Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/799

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
9 : 8
10: 17
TRUYỀN-ĐẠO

ngươi. 8 Khá hằng mặc áo trắng, chớ thiếu dầu thơm trên đầu ngươi. 9 Trọn các ngày của đời hư-không ngươi, mà Đức Chúa Trời ban cho ngươi dưới mặt trời, hãy ở vui-vẻ cùng vợ mình yêu-dấu; vì đó là phần của ngươi trong đời nầy, và là đều ngươi được bởi công-lao mình làm ở dưới mặt trời. 10 Mọi việc tay ngươi làm được, hãy làm hết sức mình; vì dưới Âm-phủ, là nơi ngươi đi đến, chẳng có việc làm, chẳng có mưu-kế, cũng chẳng có tri-thức, hay là sự khôn-ngoan.

Sự khôn-ngoan chẳng được phước luôn

11 Ta xây lại thấy dưới mặt trời có kẻ lẹ-làng chẳng được cuộc chạy-đua, người mạnh-sức chẳng được thắng-trận, kẻ khôn-ngoan không đặng bánh, kẻ thông-sáng chẳng hưởng của-cải, và người khôn-khéo chẳng được ơn; vì thời-thế và cơ-hội xảy đến cho mọi người. 12 Lại, loài người chẳng hiểu-biết thời-thế của mình: như cá mắc lưới, chim phải bẫy-dò thể nào, thì loài người cũng bị vấn-vương trong thời tai-họa xảy đến thình-lình thể ấy.

13 Ta cũng đã thấy sự khôn-ngoan nầy dưới mặt trời, thật lấy làm cả-thể. 14 Có thành nhỏ kia được một ít dân-sự, một vua cường-thạnh đến vây-hãm nó, đắp những lũy cao lớn cùng nó. 15 Vả, trong thành ấy có một người nghèo mà khôn, dùng sự khôn-ngoan mình giải-cứu thành ấy; song về sau không ai nhớ đến người nghèo đó. 16 Ta bèn nói rằng: Sự khôn-ngoan hơn sức-mạnh; nhưng mà sự khôn-ngoan của người nghèo bị khinh-dể, và lời nói của người không ai nghe.

17 Lời của người khôn-ngoan được nghe tại nơi êm-lặng còn hơn tiếng kêu-la của kẻ cai-trị trong đám dại-dột. 18 Sự khôn-ngoan hơn đồ binh-khí; nhưng chỉ một người có tội phá-hủy được nhiều sự lành.

Các ý luận khác

101 Con ruồi chết làm cho thúi dầu thơm của thợ hòa-hương; cũng vậy, một chút điên-dại làm nhẹ danh một người khôn-ngoan sang-trọng.

2 Trái tim của người khôn ở bên hữu; còn trái tim của kẻ dại ở bên tả. 3 Lại khi kẻ dại đi đường, rõ ra là thiếu mất lẽ phải; nó nói cho mọi người rằng mình là kẻ dại.

4 Nếu người cai-quản nổi giận cùng ngươi, chớ lìa khỏi chỗ mình; vì sự mềm-mại ngăn-ngừa được tội-lỗi lớn.

5 Có một tai-nạn ta đã thấy ở dưới mặt trời, như một sự lỗi-lầm do quan-trưởng phạm: 6 ấy là kẻ ngu-muội được đặt ở nơi cao, còn người giàu lại ngồi chỗ thấp. 7 Ta đã thấy kẻ tôi-tớ đi ngựa, còn quan-trưởng đi bộ như tôi-tớ vậy.

8 Kẻ nào đào hầm sẽ sa xuống đó, còn kẻ phá vách-tường phải bị rắn cắn. 9 Ai lăn đá khỏi chỗ nó, sẽ bị thương; kẻ bửa củi có khi phải hiểm-nghèo.

10 Cái rìu lụt mà không mài lưỡi nó lại, ắt phải rán sức càng nhiều; nhưng sự khôn-ngoan có ích đặng dẫn-dắt. 11 Nếu rắn cắn trước khi bị ếm-chú, thì thầy ếm-chú chẳng làm ích gì.

12 Lời của miệng người khôn-ngoan có ơn; nhưng môi của kẻ khờ-dại lại nuốt lấy nó. 13 Lời nói của miệng nó, khởi-đầu là ngu-dại, cuối-cùng vẫn điên-cuồng nguy-hiểm. 14 Kẻ ngu-muội hay nói nhiều lời; dầu vậy, người ta chẳng biết đều sẽ xảy đến; và ai là kẻ tỏ ra được cho nó sự sẽ có sau mình? 15 Công-lao kẻ ngu-muội làm cho mệt-nhọc chúng nó, vì chẳng biết phải bắt đường nào đặng đi đến thành.

16 Hỡi xứ, khốn thay cho mầy khi có vua còn thơ-ấu, và các quan-trưởng mầy ăn từ lúc buổi sáng!

17 Hỡi xứ, phước cho mầy khi có

— 787 —