Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/800

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
10 : 18
12 : 7
TRUYỀN-ĐẠO

vua là dòng cao-sang, và các quan-trưởng mầy ăn theo giờ xứng-đáng, để bổ sức lại, chớ chẳng phải để đắm-say!

18 Tại tay làm biếng nên rường nhà sụp; vì tay nhác-nhớn nên nhà dột.

19 Người ta bày tiệc đặng vui chơi; rượu khiến cho đời vui; có tiền-bạc thì ứng cho mọi sự.

20 Dầu trong tư-tưởng ngươi cũng chớ nguyền-rủa vua; dầu trong phòng ngủ ngươi cũng chớ rủa-sả kẻ giàu-có; vì chim trời sẽ đồn ra tiếng ngươi, và loài có cánh sẽ thuật việc ra.

Khuyên làm phước và vui-vẻ

111 Hãy liệng bánh ngươi nơi mặt nước, vì khỏi lâu ngày ngươi sẽ tìm nó lại. 2 Hãy phân-phát nó cho bảy hoặc cho tám người; vì ngươi không biết tai-nạn nào sẽ xảy ra trên đất.

3 Khi mây đầy nước, nó bèn mưa xuống đất; khi một cây ngã về hướng nam hay về hướng bắc, hễ ngã chỗ nào nó phải ở chỗ đó. 4 Ai xem gió sẽ không gieo; ai xem mây sẽ không gặt. 5 Người không biết đường của gió đi, cũng không biết xương-cốt kết-cấu trong bụng đờn-bà mang-thai thể nào, thì cũng một thể ấy, ngươi chẳng hiểu-biết công-việc của Đức Chúa Trời, là Đấng làm nên muôn vật.

6 Vừa sáng sớm, khá gieo giống ngươi, và buổi chiều, chớ nghỉ tay ngươi; vì ngươi chẳng biết giống nào sẽ mọc tốt, hoạc giống nầy, hoặc giống kia, hoặc là cả hai đều sẽ ra tốt.

7 Ánh-sáng thật là êm-dịu; con mắt thấy mặt trời lấy làm vui-thích. 8 Nếu một người được sống lâu năm, thì khá vui-vẻ trong trọn các năm ấy; song cũng chớ quên những ngày tối-tăm, vì những ngày ấy nhiều.

Phàm việc gì xảy đến đều là sự hư-không.

Người trẻ tuổi phải hưởng các năm tươi-tốt mình trước khi già và chết, nhưng chớ quên Đức Chúa Trời

9 Hỡi kẻ trẻ kia, hãy vui-mừng trong buổi thiếu-niên, khá đem lòng hớn-hở trong khi còn thơ-ấu, hãy đi theo đường-lối lòng mình muốn, và nhìn-xem sự mắt mình ưa-thích, nhưng phải biết rằng vì mọi việc ấy, Đức Chúa Trời sẽ đòi ngươi đến mà đoán-xét.

10 Vậy, khá giải sầu khỏi lòng ngươi, và cất đều tai-hại khỏi xác-thịt ngươi; vì lúc thiếu-niên và thì xuân-xanh là sự hư-không mà thôi.

121 Trong buổi còn thơ-ấu hãy tưởng-nhớ Đấng Tạo-Hóa ngươi, trước khi những ngày gian-nan chưa đến, trước khi những năm tới mà ngươi nói rằng: Ta không lấy làm vui lòng; 2 trước khi ánh-sáng mặt trời, mặt trăng, và các ngôi sao chưa tối-tăm, và mây chưa lại tuôn đến sau cơn mưa; 3 trong ngày ấy kẻ giữ nhà run-rẩy, những người mạnh-sức cong-khom, kẻ xay cối ngừng lại bởi vì số ít, những kẻ trông xem qua cửa sổ đã làng mắt, 4 hai cánh cửa bên đường đóng lại, và tiếng xay mỏn lần; lúc ấy người ta nghe tiếng chim kêu bèn chờ-dậy, và tiếng con gái hát đều hạ hơi; 5 lại người ta sợ-sệt mà lên cao, và hãi-hùng lúc đi đường; lúc ấy cây hạnh trổ bông, cào-cào trở nên nặng, và sự ước-ao chẳng còn nữa; vì bấy giờ người đi đến nơi-ở đời đời của mình, còn những kẻ tang-chế đều đi vòng-quanh các đường-phố: 6 lại hãy tưởng-nhớ Đấng Tạo-Hóa trước khi dây bạc đứt, và chén vàng bể, trước khi vò vỡ ra bên suối, và bánh xe gãy ra trên giếng; 7 và bụi-tro trở vào đất y như nguyên-cũ, và thần-linh trở về nơi Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban nó.

— 788 —