Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/937

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
CA THƯƠNG
CỦA
GIÊ-RÊ-MI

Lời than của Giê-rê-mi và của thành Giê-ru-sa-lem

11 Thành nầy xưa vốn đông dân lắm, kìa nay ngồi một mình!
Xưa vốn làm lớn giữa các dân, nay như đờn-bà góa!
Xưa vốn làm nữ-chủ các quận, nay phải nộp thuế-khóa!
2 Nó khóc nức-nở ban đêm, nước mắt tràn đôi má.
Mọi kẻ yêu-mến nó, chẳng ai yên-ủi nó.
Bạn-bè nó phản nó, đều trở nên nghịch-thù.
3 Giu-đa đi làm phu-tù, vì chịu nạn cùng chịu sai-dịch nặng-nề.
Ở đậu giữa các dân, chẳng được chút nghỉ-ngơi.
Những kẻ bắt-bớ đuổi theo nó, theo kịp nó nơi eo-hẹp.
4 Các đường-lối Si-ôn đương thảm-sầu, vì chẳng ai đến dự kỳ lễ trọng-thể nữa.
Mọi cửa thành hoang-vu; các thầy tế-lễ thở-than;
Các gái đồng-trinh nó bị khốn-nạn, chính nó phải chịu cay-đắng.
5 Kẻ đối-địch nó trở nên đầu, kẻ thù-nghịch nó được thạnh-vượng;
Vì Đức Giê-hô-va làm khốn-khổ nó, bởi cớ tội-lỗi nó nhiều lắm,
Con nhỏ nó bị kẻ nghịch bắt điệu đi làm phu-tù.
6 Con gái Si-ôn đã mất hết mọi sự làm cho mình vinh-hoa.
Các quan-trưởng nó như nai chẳng tìm được đồng cỏ,
Chạy trốn kiệt cả sức trước mặt kẻ đuổi theo.
7 Giê-ru-sa-lem, đương ngày khốn-khổ lưu-ly, nhớ xưa trải mọi mùi vui-thích;
Khi dân nó sa vào tay kẻ nghịch, chẳng ai đến cứu cùng.
Quân thù xem thấy nó, chê-cươi nó hoang-vu!
8 Giê-ru-sa-lem phạm tội trọng, bởi đó trở nên sự ô-uế.
Mọi kẻ tôn-kính đều khinh-dể, vì thấy nó trần-truồng.
Nó tự mình thở-than, trở lui.
9 Váy nó dơ-bẩn; nó chẳng nghĩ sự cuối-cùng mình!
Sự sa-sút nó khác thường, chẳng ai yên-ủi nó!...
Hỡi Đức Giê-hô-va, xin xem sự khốn-nạn tôi, vì kẻ thù đã tự tôn mình làm lớn.
10 Kẻ thù đã giơ tay trên mọi vật tốt nó;
Vì nó đã thấy các dân ngoại xông vào nơi thánh nó.
Về dân ngoại ấy Ngài có truyền: chẳng được vào hội Ngài.
11 Cả dân nó vừa đi xin bánh, vừa thở-than;
Đổi hết sự vui lấy thức ăn, để tươi-tỉnh linh-hồn mình.
Hỡi Đức Giê-hô-va, xin đoái xem, vì tôi đã nên khinh-hèn!
12 Hỡi mọi người đi qua, há chẳng lấy làm quan-hệ sao?
Xét xem có sự buồn-bực nào đọ được sự buồn-bực đã làm cho ta,
Mà Đức Giê-hô-va đã làm khốn cho ta nơi ngày Ngài nổi giận phừng-phừng.
13 Ngài đã giáng lửa từ trên cao, vào xương-cốt ta và thắng được.

— 925 —