— Chúng tôi không được biết hôm nay là ngày thọ-đản thiền-sư, nên không sắm lễ mừng thọ trước, gọi là có chút lòng thành xin đại-lão thiền-sư thâu nhận cho.
Thạch thiền-sư khiêm-nhường không chịu nhận mà rằng:
— Thọ-đản bần-tăng này có kể làm chi, dám đâu phiền người đem ngân-tiền tống-lễ, nay người đã quá bước tới đây, thực là làm vẻ-vang thêm cho nhà chùa; còn lễ này quyết không dám nhận.
Tư-Trai nói:
— Lão thiền-sư không nhận cho, hay là ngờ rằng chúng tôi lễ-ý bất-thành, vậy xin cáo-từ, để hôm khác xin lại bái chúc.
Cổ-khê đứng bên cạnh nói rằng:
— Bác Tư-Trai không nên cáo-từ, cụ thiền-sư không nên phụ tấm lòng tốt của bác Tư-Trai tôi, xin cụ nhận cho là phải.
Thạch thiền-sư nghe lời nói lên rằng:
— Người đã quá trách tôi như vậy, thôi thì bần-tăng xin nhận.
Bấy giờ Tư-Trai mới mừng, tới đến chỗ ngồi. Chú tiểu hiến trà xong. Thạch thiền-sư chắp tay lên nói:
— Dám hỏi cậu nhỏ này là con người hay là cháu người vậy?
Cổ-khê đỡ lời thưa lên rằng:
— Đây là lịnh-lang của bác Tư-Trai tôi, lão-sư đừng coi khinh thường, tuy rằng cậu ấy tuổi còn nhỏ, song học-lực cậu ấy không vừa, dẫu các ông túc-học danh nho, dễ thường cũng phải thua kém cậu ta đến mấy dặm.
Thạch thiền-sư hỏi:
— Năm nay cậu đã mấy tuổi?
Tư-Trai nói:
— Cháu nó năm nay mười-một tuổi, trẻ con chốn quê-mùa học đã biết gì. bác Cổ-khê tôi tán-dương khí quá, con nhà ngu dốt chúng tôi sao dám đương.
Chúng-đăng đều nói lên rằng:
— Lịnh-lang coi người đẹp như quan ngọc, cử-chỉ đứng-đắn, Tăng tiên-sinh khen vừa rồi hẳn không sai.
Chúng-tăng dẫu ngoài miệng nói ra như thế, song trong bụng vẫn không tin Hoàng Quỳnh là hẳn có tài học gì hay không. Nói