truyện một hồi lâu, chú-tiểu bưng cỗ tray ra, Thạch thiền-sư đứng dậy mời chư-vị giải-tọa, chúng-tăng nhường Tư-Trai hơn tuổi ngồi trên, mời Phùng-Ngọc ngồi bên cạnh. Hai cha con Tư-Trai khiêm nhường mãi không được phải tới ngồi, chúng-tăng cùng tới ngồi chỉnh-tề. Thạch thiền-sư trông vào Phùng-Ngọc mà rằng:
— Ngày thọ-đản bần-tăng này có dám kể vào đâu, song nghe nói lịnh-lang học rộng tài cao, xin cho bần-tăng một câu đối để nhà chùa được thêm vang-vẻ.
Nói xong, liền đưa một chén rượu mà rằng:
— Xin cạn chén này gọi là để lịnh-lang nhuận-bút.
Phùng-Ngọc đỡ lấy chén rượu để trên mặt án, trông Tư-Trai mà mỉm cười, không nói gì cả. Tư-Trai nói:
— Này con, lão-sư đã yêu con mà dạy như vậy, con dấu dốt cũng không được nào, nghĩ được thế nào cứ viết ra, đã có chư tiên-sinh ngồi đây chữa cho, sau có dán lên tường nữa may ra cũng khỏi người cười dốt.
Phùng-Ngọc vâng lời, liền chắp tay hướng vào trước mặt thiền-sư mà đọc một câu rằng:
Mõ cá khua tan niềm tục sạch,
Giáp-hoa tính đốt tuổi già cao.
Chúng-tăng thấy Phùng-Ngọc không phải nghĩ-ngợi gì ứng-khẩu đọc liền ngay ra thành một câu đối mà thiết-điển thọ sáu mươi, lại thiết cảnh thọ của nhà sư, đều kinh-dị mà nói rằng:
— Lịnh-lang ít tuổi mà tài học nhanh như vậy, dẫu tài như Lý-Bật vịnh thơ, Lưu-Yến hay chữ, cũng chửa được mẫn-tiệp như thế.
Cổ-khê nói:
— Lúc trước tôi nói các ông hãy còn không tin, bây giờ các ông xem thế nào?
Tư-Trai nói:
— Chư tiên-sinh chớ nên khen quá, xin chư tiên-sinh chỉ-giáo mà chữa lại cho.
Chư-tăng nói:
— Thực là văn hay không còn phải chữa gì nữa.
Cổ-khê nói: