Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/73

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 71 —

súng nổ, thì cửa-trại mở toang ra. Quân giặc điệu những người bị bắt đưa vào trong trại. Quí-Nhi liếc mắt trông qua thấy tên đầu đảng giặc là Lam Năng ngồi ở cái giao-ỷ đệm da hổ, tả hữu bày hàng vô-số những người to-lớn dữ-tợn đeo gươm đứng hầu, mọi người trông thấy đều phủ-phục quì xuống đất run cằm-cập. Quí-Nhi cả gan cứ tiến bước vào trại, đứng sững ra không chịu quì. Tả hữu hét lên một tiếng bảo quì xuống. Quí-Nhi thần-sắc cứ nghiễm-nhiên không chớp mắt tí nào. Lam Năng nói:

— Thằng bé con kia, sao trông thấy ta đây lại không quì?

Quí-Nhi thung-dung đáp lại rằng:

— Học-sinh này nếu gặp quan Tuần-ti Điển-sử mà họ bắt học-sinh này phải quị, thì học-sinh này mới quị. Nhưng nay gặp đại-vương thì gối này không thể kinh-dị quì ngay được.

Lam Năng nói:

— Ngươi khinh ta không bằng quan Tuần-ti Điển-sử hay sao?

Quí-Nhi nói:

— Chỉ vì tôi không dám khinh đại-vương, nên không dám lấy cái cách đãi Tuần-ti Điển-sử mà đãi đại-vương đó thôi.

Lam Năng nói:

— Ngươi nói ra ý làm sao?

Quí-Nhi nói:

— Người anh-hùng đời xưa, muốn nổi danh tiếng với thiên-hạ, thời phải khiêm-cung tôn kẻ sĩ, kính-lễ đãi học trò, thời người hiền-sĩ trong thiên-hạ, mới vui lòng bám vẩy rồng vin cánh phụng, cùng vui vẻ giúp đỡ, để lập-thành cái nghiệp bá-vương Nay đại-vương hùng cứ nghìn dặm, binh-giáp và mươi muôn, thế chẳng phải là người anh-hùng ư? Học-sinh này vốn vẫn khâm-ngưỡng hùng-phong, nên không dám bắt-chước như những kẻ xu-nịnh quyền-thế, khúm-núm lạy lục để làm nhục đến đại-vương; chỉ mong đại-vương là một ông vua biết chiều đón kẻ sĩ, để hiển-danh với thiên-hạ.

Lam Năng thấy những người bị bắt kia đều quị rạp xuống đất, như đàn chó sợ cụp tai, không dám ngửa mặt trông lên; thế mà một mình Quí-Nhi tuổi trẻ người bé nhỏ, dám ngang-nhiên đàm-luận, tiếng nói lanh-lảng, thần-khí ung-dung, trong bụng lấy làm kinh-dị, bèn hỏi rằng: