Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/72

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 70 —

Bàn Vi-Liên cả giận, rút gươm cầm ở tay mà rằng:

— À, thế ra lũ mày, cũng là giặc cả đây!

Lái-đò nói:

— Thôi xin ông đừng nổi giận lên nữa, để tôi sẽ gạt thuyền vào.

Lái đò nói rồi đủng đỉnh đánh thức những người thủy-thủ dậy, sắp sửa đẩy thuyền vào, thì quân giặc đã đổ xô đến nhẩy vào thuyền. Vi-Liên cả kinh, vội vàng gọi hai tên lính lại, cùng rút gươm ra liều chết mà đánh đuổi quân giặc: ba người cùng đứng giữ ở đầu thuyền. Quân giặc biết trong thuyền có người phòng-bị, bèn rúc một hồi còi gọi quân đem hết cả câu-liêm giáo-dài lại, xông vào vừa móc vừa đâm xuống. Hai tên kiện-tốt liền phải câu liêm móc ngã lăn xuống nước. Bàn Vi-Liên một mình hết sức cự-chiến, đỡ bên tả, chống bên hữu, kháng-cự được một hồi lâu, không ngờ phải một mũi tên bắn tin ngay vào giữa mặt. Vi-Liên vừa nghiêng mặt một cái lại liền phải một mũi giáo đâm vào giữa cổ họng đánh ặc một cái, ngã lăn xuống nước. Thôi từ đấy ông con Quí-Nhi không còn ai ngăn đỡ cho nữa, quân giặc liền nhẩy vào thuyền. trói cả mọi người lại đem qua sang chiếc thuyền nhỏ: rồi vơ-vét hết cả đồ hành-lý, giương buồm trông về Sái-đầu mà kéo đi.

Quí-Nhi lúc mới bị giặc bắt sợ khiếp người đi. Sau Quí-Nhi nghĩ ra rằng mình vì đi tìm cha mẹ, thời dẫu chết cũng đành lòng, chớ không nên để đà-lụy đến cha mẹ chồng, nên nghĩ kế-sách gì để cứu-hộ mới phải; nghĩ đi nghĩ lại mãi không được kế gì hay cả, chợt lại nghĩ đến lời tiên-cô dạy bảo rằng dẫu gặp kinh cũng chớ kinh gặp lo cũng chớ lo, thì ta cũng chẳng sợ gì, nhưng còn cha mẹ chồng mà không gỡ được ra thì làm thế nào, thôi đành ta cũng liều chết mà làm như thế.... may ra nói chuyển-động được quân giặc, để cứu-hộ cho cha mẹ chồng ta tạm ở đó, rồi liệu xem có cơ-hội nào sẽ liệu kế mà trốn đi; tuy rằng kế ấy nguy-hiểm, nhưng chính là hợp với câu: «Cát-hướng hung-cầu» đó. Quí-Nhi đã nghĩ định chủ-ý rồi, bèn sẽ thưa với hai ông bà Tư-trai mà nói yên-ủi rằng:

— Thưa ông bà, xin chớ kinh-hoảng, con đã nghĩ được diệu-kế xin bảo-toàn ông với bà không việc gì cả.

Khi ấy sắc trời gần sáng, vừa đi đến trại quân giặc, trông thấy gươm đao xan-xát, kiếm-kích dàn bày; bỗng đâu một tiếng