Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/166

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 164 —

CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI BA
Rứt tình

Dưới song sa biếc, ta vốn vô duyên, trong nấm đất vàng, minh sao xấu số! Câu ấy là lời của Bảo-Ngọc viếng Tình-Văn khi trước mà một ngày kia Mông-Hà cũng có thể đem dùng để viếng Quân-nương. Bởi vì từ khi hôn ước đã thành thì cái cơ chết của Quân-Thiến đã nằm phục sẵn. Cái địa vị của Quân-Thiến ở vào cũng giống với Tình-Văn lắm. Chỉ khác rằng Tình-Văn với Bảo-Ngọc thì hai người thâm tình với nhau, mà việc chửa kịp thành, bị người hãm hại phải đến nỗi chết; Quân-Thiến với Mộng-Hà thì hai người đều không tự-chủ, thực chưa thể nói được hai chữ ái-tình, đôi bên bị người toát hợp mà thành, một mối duyên ngang trái. Bấy giờ Quân-Thiến còn chưa biết tấm tình của Mộng-Hà sở thuộc vào ai, nhưng Mộng-Hà thì đã biết tấm tình của Quân-Thiến không thuộc vào mình. Trước khi chưa lấy nhau đã chếch-mếch như thế, thì sau khi đã lấy nhau hai tình sẽ đểnh-đoảng thế nào không cần hỏi cũng đã đủ biết; như vậy mà mong làm một cặp uyên-ương chắp cánh, làm một đôi loan-phượng hòa minh được sao! Mộng-Hà thẹn trông thấy Quân-Thiến, Quân-Thiến tất cũng không muốn trông thấy Mộng-Hà. Dụng tình thì khác với Tình-Văn mà kết quả thì cũng giống Tình-Văn như hệt. Ngày khác Mộng-Hà có viếng Quân-Thiến, âu cũng sẽ lấy câu « ta vốn vô duyên, mình sao xấu số » để tỏ tấm lòng xót thương mối tình tiếc nhớ đó chăng?

Từ đấy Quân-Thiến nghỉ học ở nhà, tuổi trẻ đương thì, lòng xuân đã nguội, các bài vở học tập khi trước đều bỏ không nhìn gì đến nữa, hằng ngày chỉ ngồi bên án sách làm thơ ngâm vịnh, dùng những lới ảo-não, tả cái ý bi-thương; lúc lại soi gương nhìn bóng mà thở ngắn than dài, nghiễm nhiên là Tiểu-Thanh hóa thân ra vậy. Đến như Lê-nương từ sau khi hôn-ước đã thành, thì không hỏi han gì đến Mộng-Hà nữa. Luôn mấy tuần nay hai bên chưa hề có lấy một mảnh giấy chuyện-trò, một bài thơ yêu dấu. Mộng-Hà như thể nhãng quên, Lê-nương cũng không nhắc-nhỏm, hai bên tựa như đều am hiểu, gửi tình vào trong chỗ không nói không rằng. Cái duyên cớ trong ấy, người ở ngoài cuộc không thể đoán biết được vì sao. Hoặc-giả họ đã có bụng