Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/183

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 181 —

như tượng gỗ, miệng thì lẩm-nhẩm cầu trời khấn đất, xin phù hộ cho nàng nạn khỏi tai qua. Lời thư rằng:

« Lê-nương ốm đấy, ốm đã hơn 10 ngày nay rồi. Khi anh lên đường, Lê-nương đã vừa nhuốm bệnh, sở-dĩ không bảo cho anh biết, là vì sợ anh nghe tin sẽ không yên tâm mà lỡ mất độ về của anh. Anh về cũng không có một lời nào cáo biệt, chắc hẳn cũng vì công việc gấp vội mà nên. Tôi không báo tin bệnh với anh, anh không báo tin về với tôi, hai bên thôi cũng bằng nhau, không còn ai trách ai gì nữa. Lê-Ảnh trong cơn ốm, cũng không có gì là khổ lắm, chẳng qua một phen cảm-mạo, chưa đến mười phần hiểm-nguy. Anh nghe tin này, vì Lê-Ảnh thương thì nên, vì Lê-Ảnh sầu thì không nên lắm. Song tấm thân yếu ớt, đã bị ma tình dần-vật, lại thêm quỷ bệnh giầy-vò, dầu nhuốm bệnh soàng, cũng hay lo sợ. Dù chết không tiếc; đến chết mới xong. Lúng-túng lưới tình, không hay lối gỡ, đắm chìm bể ái, chẳng biết đường lên, như thế chẳng khác gì người chui vào nằm trong quan-tài mà cầu sống vậy. Cứ cái tâm tình lúc ngày thường của Lê-Ảnh, vốn đã sớm biết rằng tất chết, vậy nên lâm vào ốm yếu thì đã thấy toàn-đài chẳng cách bao xa. Rất e trong buổi sớm chiều, hoa rụng trăng tàn, mối tình thiếp hãy vấn-vương tơ, mạch hận chàng tuôn man-mác bể. Huống chi Lê-Ảnh sống dẫu không chi đáng tiếc, chết còn có mối khôn yên: Bảy tuần thân lão, sáu thước con côi, giúp đỡ trông nom, trừ tri-kỷ ra phỏng còn trông cạy vào ai nữa! Ấy là những việc chưa rồi của cái đời Lê-Ảnh này đó, Lê-Ảnh nếu chết, mong anh sẽ vì Lê-Ảnh mà cáng-đáng hộ cho. Trong cơn mê-mệt, nhớ kẻ thâm tình, tựa gối viết thư, lệ hòa với mực. Hà-lang! Hà-lang! e rằng tôi sắp cùng anh vĩnh biệt mất. Tôi về tiên-giới, anh ở nhân-gian, Tân-di một gốc, cũng đủ tiêu sầu, xin đừng tiếc đến bông hoa Lê chi nưa. Nghiệt duyên đã hết, diện-phúc còn dài, kính xin trân-trọng ».

« Ngày 9 tháng chạp năm Kỷ-dậu,

« Bạch-Lê-Ảnh tựa gối khóc viết ».