Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/61

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 59 —

sống chết. Miễn cứ tấc lòng khoan-khoái, lọ là chén thuốc đầy vơi, bớt sầu nén giận, để giập lửa phiền, yên dạ nguôi lòng, để trừ ma-bệnh, nói thế là hết, xin ông anh đừng quên. Hai chậu lan thơm, cắt yêu đưa tặng. Hoa này vốn không phải tục-phẩm, một thứ tên là « nhất-phẩm », một thứ tên là « tiểu-hà »; trong lúc yếu đau, được có nó bầu-bạn làm vui, may cũng được đỡ cơn sầm-tịch và có thể giúp sự di-dưỡng tâm thần được một đôi chút. Bàng-hoàng hạ bút, viết chẳng nên lời; giấy ngắn tình dài, cúi xin trân-trọng. »

Cuối thư lại phụ hai bài thơ, mỗi bài vịnh một thứ hoa. Thơ rằng:

Nhất-phẩm!

Nhất-phẩm đừng mơ ước,
Nhà nghèo phận đắm sa;
Bạn vàng trong lúc ấy,
Âu cũng tiếc cho hoa;

Tiểu-hà!

Móc mưa nhuần tưới rội;
Hơn-hớn mấy bông hoa;
Nhờ nó cũng tình-chủng,
Vì ai đuổi bệnh-ma.

Tình sâu tựa bể, lời đẹp như hoa. Đọc hết bức thư, thần-hồn mê-mệt. Mộng-Hà chỉ vì thương tâm mà nên ốm, chàng cũng tự biết như thế mà không thể chữa đi được. Lời thư của Lê-Ảnh chẳng những thấu rõ nguồn bệnh, vả lại rất đúng với sự lý, chẳng khác như ông Gia-Cát đem 16 chữ mà chữa bệnh Chu-lang. Thư một phong công dụng chẳng gì hơn, hoa hai chậu lòng yêu xa gửi tới. Chàng ốm thật, cho nên nàng lấy tình thật chữa cho mà khỏi. Bệnh lạ, thuốc lạ, người lạ, truyện lạ, cái ái-tình nó chêu-ghẹo người ta, lại cảm hóa được mau, xoay vần được chóng đến như thế ư? Những lời khuyên nhủ của Thôi-ông tuy rằng tha-thiết ân-cần, nhưng chẳng qua chỉ biết được một mà chưa biết được hai vậy.