Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/83

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 81 —

bởi số; biết là bởi số mà cứ quấn-quít với nhau cam liều sống chết để đến nỗi như thế cũng là bởi số. Tôi chẳng tiếc mình, thì chị cũng bất-tất thương tiếc cho tôi mà nhất là đừng nên mang bệnh vì tôi nữa. Hơi thở hãy còn, lòng si chưa chết. Mong chị sầu khuây giận nén, gượng bệnh cho lành; kẻo e người vắng lầu không, ngậm hờn bao siết ».

Bức thư ấy nét bút run-rẩy, mầu mực nhạt-nhùng, trong vẻ già giận, thỉnh-thoảng lại lộ ý thê-lương, mới trông không còn biết chữ Mộng-Hà, đủ biết khi hạ bút, trăm mối cảm tự trong lòng xô xuống cánh tay, tay cũng rung chuyển theo lòng, cho nên nét chữ mới mất cả dáng cách ngày thường như thế. Sau thư lại phụ một tờ giấy, trong đề 8 bài thơ tứ-tuyệt, khe dòng vổ chữ, lệ châu rơi-rắc, lấm-chấm đầy như cánh hoa mai. Liếc mắt nhìn qua, dù chửa đọc đến thơ cũng đã đủ đau lòng đòi đoạn. Thơ rằng:

I. — Sóng lúa vàng hoe liễu kém xanh,
       Xuân qua ngơ-ngẩn siết bao tình;
       Chưa già lòng đã bao sầu cảm,
       Đọc khúc Giang-nam luống giật mình.

II. — Sáu ngày lận-đận một ngày thư,
        Não ruột người thay bạn ốm ư?
        Sầu cũ chưa đi sầu mới đến,
        Ngổn-ngang trăm mối rối hơn tơ.

III. — Giáp mặt hoa đào có dễ đâu,
         Mộng hồn mong được tới thăm nhau;
         Gió đông cố ý ngăn rào khách,
         Mảnh giấy xin đem gửi dạ sầu.

IV. — Nửa bức tờ mây mực mấy hàng,
          Tương-tư hai chữ đã đầy trang;
          Biết chăng cùn đến bao ngòi bút,
          Khéo vẽ-vời cho đúng tấm thương.

V. — Trận ốm đưa xuân mới nhẹ-nhàng,
         Chim hôm déo-dắt gợi niềm thương;
         Tương-tư khoảng đất vuông vài thước,
         Lệ tưới thu sang mọc hải-đường.