Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/84

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 82 —

VI. — Cành liễu chênh-chênh dọi bóng tà,
          Một mình thơ-thẩn bước vào ra;
          Chiêng đồng khuất bóng người không thấy,
          Mù-mịt sương trùm ngọn núi xa.

VII. — Sương hôm lạnh ngắt sớm cài song,
           Bóng chiếc thầm gieo lệ mấy dòng;
           Hồn mộng về đâu đêm ấy nhỉ?
           Hoa lê tan-tác bóng trăng lồng.

VIII. — Canh tà ngồi đối ngọn tàn đăng,
            Lối lạc Thiên-thai ước được chăng?
            Đêm lạnh-lùng sao, chăn giá ngắt,
            Lệ ai chan-chứa đóng thành băng.

Nàng xem xong, vẻ mặt nhợt đi, trong lòng chẳng khác như bị một nhát thương đâm mạnh, tai ù mắt quáng, như tỉnh như mê, hơi thở phò-phè, lệ rơi tầm-tã; mình trơ như gỗ, mà hai tay hơi run. Như thế một lúc lâu, Bằng-lang lay gọi mấy lần, nàng mới dần-dần tỉnh lại. Mở mắt nhìn con, toan khóc lại nín, sợ làm cho đứa trẻ phải khiếp sợ chăng. Mấy mảnh thư hãy còn cầm ở trong tay, nàng sẽ bỏ vào phong bì rồi ném ra bên gối; thở ra một tiếng hình như đã không còn có sức mà thở được dài hơi. Rồi bảo Bằng-lang rằng: « Mợ buồn ngủ lắm. Con đi chơi, đừng quấy mợ nhé! » Nói rồi nhắm mắt lại làm như ngủ thật. Bằng-lang bèn sẽ rón-rén đi ra. Than ôi! Lê-nương có phải ngủ thật đâu, chẳng qua nàng muốn giấu con để gạt thầm mấy dòng lệ thương tâm thôi đó.

CHƯƠNG THỨ MƯỜI HAI
Tình địch

Tơ tình không rứt, chén thuốc khôn dằn. Lê-nương ốm đã vài tuần mà bệnh vẫn không thấy bớt. Luôn ngày mê mệt, như bị ma làm chẳng buồn nói cũng không buồn ăn, không ra thức cũng không ra ngủ. Không bao lâu mà cái nhan-sắc hoa hờn nguyệt thẹn, đã hoa gầy nguyệt ám, trông chẳng ra người. Một