họ vẫn là khách, chưa phải là thù. Theo ý tôi, bây giờ hãy cứ cử người xuống thẳng Đồn-thủy tiếp họ, cho hợp với lễ bang-giao, một mặt thì cứ sắm-sửa khí-giới, binh-lính, dự-bị ra trận.
Các quan đều khen là phải.
Hoàng-diệu liền sai Lê-Trinh lập tức ra trại điểm-kiểm binh-lính, sắp đặt cơ nào, đội ấy cho chỉnh-tề, và cắt Hoàng-hữu-xứng đi chào Henri-Rivière, các quan trong thành từ Bố-chính, Án-sát trở xuống, đều phải mỗi người mỗi việc, theo như mệnh-lệnh mà làm
Hội-đồng giải-tán, Hoàng-diệu cưỡi ngựa đi khắp quanh thành, thôi-đốc mọi việc.
Gần trưa hôm ấy, Hoàng-hữu-xứng sắm sửa mũ-áo, đem vài tên hầu đi xuống đồn Thủy, cậy một cố-đạo làm thông-ngôn, xin vào yết-kiến Henri Rivière.
Trong khi gập nhau, Hoàng-hữu-xứng dùng quốc-lễ chào-hỏi một cách ân-cần và cung-kính.
Trước hết Henri-Rivière giở việc hai người Pháp có giấy thông-hành mà không qua được biên-giới ra nói, để trách các quan An-nam không đủ sức giẹp yên giặc-giã, rồi ngỏ lời cho Hoàng-hữu-xứng biết rằng: « đến 2 giờ chiều mình sẽ vào thành xem xét quang-cảnh trong thành.
Hoàng-hữu xứng xin hãy tạm thư cho mình về thành nói với quan Tổng-đốc, xem rằng ý quan Tổng đốc thế nào.
Henri-Rivière không nghe, nói rằng ý mình đã định như thế, thì phải nhất-định như thế, dù quan Tổng-đốc không bằng lòng cũng mặc!